Hôn Khế

Edit + Beta: Lạc Như

Nhân Duyên tự nằm trên một ngọn núi nhỏ cách ngoại ô Kinh thành không xa, Bồ Tát nơi này rất linh nghiệm, rất nhiều phụ nhân không con sau khi tới bái tế liền có thể hoài thai sinh con, cho nên hương khói của chùa chưa bao giờ đứt đoạn.

Đạo hạnh của mấy vị lão ni trong chùa đều rất cao thâm, phụ nhân đến bái Bồ Tát hơn phân nửa đều đến đây giải quẻ nghe đạo.(suicaonho.wordpress.com)

Bất quá những năm gần đây các lão ni đều không tiếp khách nữa, chỉ còn lại có một vị Tuệ Khổ đại sư thỉnh thoảng sẽ tiếp đãi một vài khách hành hương thành tâm bái Phật.

"Tuệ Khổ đại sư, đó có phải là con của ta hay không?" Sở nhị phu nhân một đôi mắt sưng đỏ, buồn bã ngồi trước mặt nhìn lão ni cô.

Trong gian phòng này không có tượng Bồ Tát, đối diện cửa chính là một hương án, nhưng trên hương án lại không có gì cả, phía trước hương án còn bày hai cái bồ đoàn.

Một bên phòng khách trống rỗng, mà một bên khác là giường ấm, trên giường đặt một cái bồ đoàn, trên bồ đoàn ngồi một vị lão ni khoảng năm, sáu mươi tuổi, khuôn mặt điềm tĩnh an nhiên, ánh mắt không gợn sóng.

Đằng trước giường đặt hai cái ghế, ngồi bên trên là hai vị phụ nhân, cũng chính là Sở đại thái thái và Sở nhị phu nhân.

Tuệ Khổ đại sư chắp tay trước ngực, giương mắt nhìn kỹ tướng mạo Sở nhị phu nhân, sau đó rũ mắt nói: "A di đà phật, duyên phận chưa tới, mong thí chủ chớ cưỡng cầu."(suicaonho.wordpress.com)

Trái tim Sở nhị phu nhân trong nháy mắt liền lạnh đi một nửa, Tuệ Khổ đại sư không có phủ nhận, nói cách khác đứa bé kia thật sự là con của nàng, nhưng tại sao lại nói duyên phận chưa tới?!

"Đại sư, vậy khi nào duyên phận mới có thể đến?!" Sở đại thái thái vội vàng hỏi.

"Cái này..." Tuệ Khổ đại sư do dự một phen, lại nhìn Sở Nhị phu nhân, lắc đầu than nhẹ: "Không biết, không biết."

"Tuệ Khổ đại sư, ngài nhất định phải giúp ta!" Sở Nhị phu nhân nước mắt liên tục rơi xuống.

"Đại sư có gì khó nói sao?" Sở đại thái thái nghĩ nghĩ lại nói: "Bạc không thành vấn đề."

"Chuyện này không liên quan đến tiền tài." Tuệ Khổ đại sư thở dài nói: "Vậy để bần ni nhìn bát tự của vị thí chủ này đi."(suicaonho.wordpress.com)

Sở nhị phu nhân nghe vậy vội vàng lấy ra trang giấy viết bát tự của nàng, cung kính kính đưa qua.

Tuệ Khổ đại sư tiếp nhận tờ giấy này, nhìn hai lần, sau đó liền nhắm mắt bấm ngón tay, lẩm bẩm.

Sở đại thái thái cùng Sở nhị phu nhân đều là vẻ mặt khẩn trương nhìn.

Bấm ngón tay bói toán một lát, Tuệ Khổ đại sư đột nhiên mở mắt, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kinh dị, lại hứng ánh mắt nhìn về phía Sở nhị phu nhân, nhìn một chút tướng mạo Sở đại thái thái, cúi đầu rũ mắt suy tư một phen, lần nữa nhắm mắt bấm ngón tay tính toán.

Mẹ chồng nàng dâu hai người thấy Tuệ Khổ đại sư nhíu mày, tim họ đều treo giữa không trung, hai tay không tự giác nắm chặt lại, thấp thỏm chờ đợi kết quả tính toán.

Tuệ Khổ đại sư mở mắt lần nữa, vẻ mặt vô cùng phức tạp, lưỡng lự muốn nói lại thôi, nhưng rồi chỉ im lặng không nói kết quả bấm ngón tính ra cái gì.(suicaonho.wordpress.com)

Sở đại thái thái gấp đến độ lửa sắp thiêu tới lông mày, nhưng bà còn nhớ rõ không thể đắc tội Tuệ Khổ đại sư, giơ tay trực tiếp quyên một trăm lượng, thấy Tuệ Khổ đại sư vẫn không chịu nói, trong lòng thầm mắng lão ni cô này lòng tham không đáy.


Ngay khi Sở đại thái thái còn muốn dùng bạc đập vỡ miệng Tuệ Khổ đại sư, đã thấy Tuệ Khổ đại sư khoát tay áo, luôn miệng thở dài: "Thí chủ không cần như thế, bần ni vừa nói rồi, chuyện này không phải là vấn đề tiền bạc."

"Vậy xin đại sư giải thích nghi hoặc cho ta, ta, ta... đứa nhỏ đáng thương của ta..." Sở Nhị phu nhân nói xong lại khóc lên.

"Đại sư, có chuyện cứ nói không sao cả." Sở đại thái thái bình tĩnh lại, tám phần là lần này bấm ngón tay kết quả không tốt lắm, Tuệ Khổ đại sư sợ đắc tội các nàng cho nên mới không muốn mở miệng.

"Nếu thí chủ thành tâm..." Tuệ Khổ đại sư do dự liên tục, vẫn nói: "Vận mệnh bát tự của thí chủ đều rất tốt, chỉ là ở phương diện con cái..."(suicaonho.wordpress.com)

"Phương diện con cái làm sao vậy?!" Sở Nhị phu nhân vội vàng mở miệng hỏi.

"Nếu qua tháng sáu, thí chủ còn chưa có thai, cuộc đời này nhất định không có con." Tuệ Khổ đại sư thở dài nói.

Sở Nhị phu nhân trực tiếp choáng váng, cái gì gọi là qua tháng sáu còn chưa có thai sẽ không con, chẳng lẽ đời này nàng sẽ mãi mãi không có con ư?!

Vậy âgiọng nói kia, tiếng khóc xuất hiện ban đêm kia, có phải bởi vì con của nàng biết chuyện này mới tới cầu nàng, cầu nàng đừng bỏ rơi nó?!

Sở đại thái thái cũng choáng váng, bây giờ Sở nhị gia không có trưởng tử, đứa con duy nhất trong phòng hắn ta còn không rõ phụ thân là ai, bà phí biết bao nhiêu tâm cơ nạp Tôn di nương cho Sở nhị gia chính là muốn dùng đứa bé kia mang đến không khí vui vẻ cho Sở nhị phu nhân, ngóng trông nàng nhanh chóng có thai.(suicaonho.wordpress.com)

Nhưng bây giờ, qua hai tháng nữa không mang thai sẽ... Mấy năm trước không mang thai, chỉ hai tháng này có thể mang thai sao?!

Tuệ Khổ đại sư thấy mẹ chồng nàng dâu đều bị lời này làm cho choáng váng, chắp tay trước ngực, nói một tiếng: "A di đà phật."

"Đại sư! Đại sư! Ngài nhất định phải cứu ta! Con của ta... con của ta..." Giọng Sở nhị phu nhân bén nhọn, trong lòng đau như bị đao cắt, nước mắt không thể khống chế chảy xuống, nhào về phía trước liền quỳ xuống trước giường, cầm lấy tay Tuệ Khổ đại sư thất thanh khóc rống.

"Đại sư, ngài có chuyện liền nói thẳng, cũng đã..." Sở đại thái thái khuôn mặt âm trầm, thấy Tuệ Khổ đại sư vẫn bộ dáng muốn nói lại thôi, đã đến loại tình trạng này thì còn có cái gì không thể nói.

"Không chỉ có vị thí chủ này..." Tuệ Khổ đại sư vỗ vỗ tay Sở nhị phu nhân, thở dài, "Sợ là người nhà thí chủ đều giống vậy."(suicaonho.wordpress.com)

Trong phòng lâm vào một mảnh tĩnh mịch, Tuệ Khổ đại sư rũ mắt không nói, Sở đại thái thái và Sở Nhị phu nhân đều bị lời này khiến cho sốc đến nói không nên lời.

"Đại sư! Lời này của ngài là có ý gì?!" Ngay cả Sở đại thái thái cũng nhào tới, hai mắt trợn to muốn nứt ra, bộ dáng giống như đang muốn ăn tươi nuốt sống ai đó.

Trong ánh mắt Tuệ Khổ đại sư mang theo một tia thương xót, một tia tiếc hận, nhưng giọng của đại sư vẫn bình tĩnh không gợn sóng, "Nếu nữ quyến quý phủ trước tháng sáu đều không mang thai, về sau đừng nghĩ đến..." Câu nói sau đó không nói ra khỏi miệng, nhưng Sở đại thái thái nhất định sẽ hiểu được ý tứ của đại sư.

Sở đại thái thái toàn thân đều run rẩy, bây giờ Sở gia chỉ có hai đứa nhỏ, nếu như Sở gia về sau không có đứa nhỏ nào ra đời... Không được! Tuyệt đối không được!

Sở gia là thuộc về con trai bà, con dâu không thể sinh còn có thông phòng thiếp thất sinh, nhưng nữ quyến trong nhà không thể sinh...... Loại chuyện này sao có thể?!

"Đại sư có biết nguyên nhân do đâu không?!" Sở nhị phu nhân cắn răng nói: "Đại sư có biết vì sao lại như thế?!"

"Ta biết rồi, ta biết rồi!" Sở đại thái thái hai mắt đỏ ngầu, gầm nhẹ nói: "Là tai tinh kia! Nhất định là tai tinh kia!"(suicaonho.wordpress.com)

Sở Nhị phu nhân cũng hiểu Sở đại thái thái nói là ai, vội vàng đem bát tự của Sở Quân Dật ra, để Tuệ Khổ đại sư bấm ngón tay tính toán.


Tuệ Khổ đại sư nhìn Sở Nhị phu nhân, lại nhìn Sở đại thái thái, cúi đầu bấm ngón tay, sau đó có chút kinh ngạc nói: "Mệnh cách này......"

"Chính bởi vì nó?" Sở đại thái thái hỏi.

"Có chút liên quan." Tuệ Khổ đại sư chậm rãi nói.

"Ta biết rồi!" Sở đại thái thái đứng dậy muốn đi ra ngoài, nhưng câu nói tiếp theo của Tuệ Khổ đại sư để cho bà dừng bước.

"Như thế, có thể giải được, chuyện tốt, chuyện tốt."(suicaonho.wordpress.com)

"Đại sư nói là có cách giải?!" Sở Nhị phu nhân tràn đầy hy vọng hỏi.

"Đúng, có thể giải." Tuệ Khổ đại sư gật gật đầu.

"Đại sư, giải thế nào ạ?!" Sở đại thái thái quay trở lại.

"Chỉ cần chia li biệt với quý phủ là được." Tuệ Khổ đại sư chậm rãi nói.

"Chia li?" Mẹ chồng nàng dâu hai người đều sửng sốt, phải chia li như thế nào?!

Lúc trước Sở Quân Dật ra ngoài du học, ngoại trừ Tôn di nương, Sở gia không còn ai có thai.

Hiện giờ, y đang ở thư viện, Sở gia vẫn là không có ai có thai, vậy còn muốn chia li thế nào?!

Sở đại thái thái khuôn mặt ngưng tụ, quanh thân dường như đều bị bao phủ bởi một tầng khí đen, thấp giọng nói: "Nếu như y chết, có thể giải trừ mối họa này hay không?"(suicaonho.wordpress.com)

Sở Nhị phu nhân trong lòng run lên, nhưng vừa nghĩ tới con của nàng liền cứng rắn hạ quyết tâm.

Tuệ Khổ đại sư kinh ngạc nhìn đôi mẹ chồng nàng dâu này, đó là cháu trai, đệ đệ các nàng, nghe được loại sự tình này không nghĩ hỏi mình phá giải như thế nào, ngược lại muốn Sở Quân Dật chết...

Kỳ thật Sở đại thái thái đã suy nghĩ thật lâu, con trai của bà, trưởng tử Hầu phủ, tương lai sẽ là Hầu gia, kết quả đều bởi vì Sở Quân Dật mà mãi không có đích tử, không thể phong Thế tử...

Những năm gần đây, Sở đại thái thái đối với Sở Quân Dật đã sớm hận đến tận xương tủy. Nếu như cái chết của Sở Quân Dật có thể làm cho cháu trai của bà bình an ra đời, vậy bà tuyệt đối sẽ không do dự.

Mà Sở nhị phu nhân trước kia cũng nghĩ tới, nếu như Sở Quân Dật chết, có lẽ nàng liền có thể mang thai sinh con, nhưng sau cùng tâm của nàng vẫn chưa ác đến loại mức độ này.

Đương nhiên, điều này cũng có nguyên nhân nàng còn trẻ, nàng vẫn nghĩ bản thân rồi sẽ có con, nhưng lời của Tuệ Khổ đại sư đã phá vỡ ảo tưởng của nàng.(suicaonho.wordpress.com)

Người không vì mình trời tru đất diệt, Sở gia nuôi Sở Quân Dật lớn như vậy, vào thời điểm quan trọng này để cho y hy sinh một chút, cũng là điều dễ hiểu thôi.

Sở đại thái thái và Sở nhị phu nhân trong lòng không ngừng an ủi bản thân, sau đó liền chờ Tuệ Khổ đại sư khẳng định ý nghĩ của các nàng.


"Không thể!" Tuệ Khổ đại sư tim đập thình thịch, giọng cũng trở nên nghiêm khắc hơn.

Hai mẹ chồng nàng dâu nghi hoặc nhìn Tuệ Khổ đại sư.

Tuệ Khổ đại sư bình phục tâm tình một chút, lúc này mới nói: "Người này mệnh cách đặc thù, không thể để y chết được, có y ở đây, mới có thể phù hộ một phương."

"Y chính là tai tinh! Y có thể che chở cái gì?! Y ngay cả người trong nhà cũng không che chở được!" Sở đại thái thái nghiến răng nghiến lợi nói.

"Mệnh cách này đã thay đổi, mặc dù bần ni không biết vì lí do gì, nhưng bây giờ y xác thực đang phù hộ một phương, nếu như y chết chỉ sợ có họa giáng xuống."

Sở đại thái thái cũng không muốn quản những thứ này, có họa thì thế nào, dù sao không ảnh hưởng đến Sở gia.(suicaonho.wordpress.com)

"Nhất ẩm nhất trác, giai vi thiên định*. Mệnh cách của y thay đổi chính là sự an bài của trời cao, nếu như thí chủ đả thương y chính là muốn gánh vác nhân quả." Tuệ Khổ đại sư thấy bà vẫn một mực khăng khăng, nhíu mày nói: "Lấy tính mạng người sẽ làm tổn hại âm đức, thí chủ không sợ hại đến con cháu sao?"

*一飲一啄,皆為天定 - Nhất ẩm nhất trác, giai vi thiên định: Là một câu thuật ngữ trong đạo Phật gia, ylà mọi việc tất có nhân quả; nếu trong mệnh có thì dù có tránh cũng tránh không được, nếu như trong mệnh không có thì dù có cưỡng cầu cũng cầu không được. Bất kể là người hay là động vật, vận mệnh từ khi sinh ra đã sớm được ông trời sắp đặt, đây cũng là cái gọi là "Thuyết Định mệnh".

"Con cháu?! Tôn nhi của ta cũng không biết hiện tại ở nơi nào, ta còn sợ cái gì?!" Sở đại thái thái tức giận.

Tuệ Khổ đại sư thấy bà có vẻ sợ hãi, nói như đinh đóng cột: "Phù hộ một phương, đây là công đức, nếu chỉ vì tư lợi của bản thân mà vứt bỏ đại nghĩa thiên hạ, tất có báo ứng gia thân. Báo ứng này tuyệt đối không phải một mình thí chủ gánh vác nổi, cho dù có là cả nhà thí chủ chưa chắc gánh vác được loại báo ứng này!"

Lúc này, Sở đại thái thái mới nhớ tới quẻ tượng của Hạc Quy đạo trưởng, quẻ tượng kia nói Sở Quân Dật và Cố Thành Chi thành thân có thể giải thiên tai, có thể bảo vệ quốc vận, nếu như Sở Quân Dật chết, thiên tai có thể lại xảy ra hay không.

Nếu xảy ra thiên tai, vậy người giết Sở Quân Dật có phải thật sự sẽ gặp báo ứng hay không?!

Nếu xảy ra thiên tai, vậy người chết ở dưới thiên tai có phải đều tính ở trên người Sở Quân Dật hay không?!(suicaonho.wordpress.com)

Trong một trận thiên tai, người chết khẳng định rất nhiều, nhiều tội nghiệt như vậy làm sao một người có thể gánh vác nổi!

Nghĩ tới đây, Sở đại thái thái cũng khóc rống lên, rốt cuộc đời trước bà đã tạo ra nghiệt gì mà ở đời này gặp phải một tai tinh như vậy?!

Thấy Sở đại thái thái khóc rống, nước mắt Sở nhị phu nhân cũng vỡ đê mà chảy xuống.

Sở đại thái thái khóc lóc bất ngờ nghĩ đến giết người không cần tự mình động thủ, cho dù Sở Quân Dật chết cũng không tính đến trên đầu của bà.

Nhìn nét mặt điên cuồng của Sở đại thái thái, lòng bàn tay Tuệ Khổ đại sư đổ đầy mồ hôi lạnh, ngay cả sau lưng cũng sắp bị mồ hôi thấm ướt, nhưng Tuệ Khổ đại sư vẫn bình tĩnh nói: "Ngẩng đầu ba thước có thần linh, thí chủ có từng nghĩ đến chưa?"

Sở đại thái thái lập tức nản lòng, bà còn có nhi tử, còn có tôn tử, nhiều tội nghiệt như vậy cho dù bà muốn một mình gánh vác cũng chưa chắc gánh nổi, bà thật sự không dám mạo hiểm.

"Chẳng lẽ không có biện pháp khác sao?!" Sở Nhị phu nhân buồn bã hỏi.(suicaonho.wordpress.com)

Tuệ Khổ đại sư có chút bất đắc dĩ, lại nói một lần, "Chỉ cần người này chia li với quý phủ là được." Từ đầu tới cuối, nàng đều không có đề cập qua chữ "Chết", nhưng ý nghĩ của đôi mẹ chồng nàng dâu này đều vòng quanh chữ "Chết" này.

"Chia li? Chia li thế nào?!" Sở đại thái thái vội vàng hỏi.

"..." Những lời này mới đúng là câu hỏi đầu tiên, Tuệ Khổ đại sư im lặng một lát, cụp mắt nói: "Cái này thí chủ tự mình cân nhắc."

Sau đó Sở đại thái thái có hỏi như thế nào, Tuệ Khổ đại sư đều là ngậm miệng không nói.

Rơi vào đường cùng, Sở đại thái thái đầy bụng phiền não đành mang theo Sở nhị phu nhân rời đi.

Cho đến khi các nàng rời đi, Tuệ Khổ đại sư mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nói: "Các nàng đi rồi."


"Vâng, đại sư vất vả rồi." Trên nóc nhà có một giọng nói truyền đến.(suicaonho.wordpress.com)

"Trở về gặp Sở Lục gia, nói với y xin hãy cẩn thận một chút..." Tuệ Khổ đại sư thở dài nói.

Đoạn sau là Sở Quân Dật bảo Tuệ Khổ đại sư nói, ban đầu đại sư còn cảm thấy có chút khoa trương, đã là thân nhân nhiều năm như vậy, sao có thể nhẫn tâm như thế?

Nhưng sự thật lại để cho Tuệ Khổ đại sư chấn động, Sở đại thái thái lòng dạ so với những gì Tuệ Khổ đại sư nghĩ càng âm hiểm hơn nhiều, nếu không có lời nói cuối cùng kia, phỏng chừng Sở Quân Dật thật sự dữ nhiều lành ít.

"Đại sư yên tâm, chúng ta nhất định sẽ cẩn thận."

Tiết Hồ thuật lại toàn bộ chuyện đã xảy ra ở Nhân Duyên Tự, sau đó thì âm thầm đánh giá Sở Quân Dật, thấy y một chút kinh ngạc cũng không có, lúc này mới rũ mắt đứng sang một bên.(suicaonho.wordpress.com)

Người ta đều nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, lời này quả nhiên không sai, chỉ là không biết do Sở Quân Dật đoán được tâm tư Sở đại thái thái, hay tất cả đều nằm trong tính toán của y.

Trong lòng Sở Quân Dật vô cùng tĩnh lặng không một chút gợn sóng, Sở đại thái thái hận y, điểm ấy Sở Quân Dật biết, bất quá bà có thể hận đến ở trước mặt người ngoài nói ra muốn mình chết, vẫn có chút ngoài dự liệu của Sở Quân Dật.

Có lẽ ở Sở gia có không ít người muốn y chết, mấy năm nay thương tâm đã không còn, trái lại cảm khái lại có một ít.

Thân duyên nhạt nhẽo, thân nhân thế này còn không bằng làm cừu nhân......

Sở Quân Dật dặn dò Tiết Hồ vài câu liền muốn rời đi, chỉ là sau khi ra cửa lại quẹo trở về, vẻ mặt có chút rối rắm, "Cái kia... Ngươi có thể đưa ta trở về không?" (haha)

Tiết Hồ: "......"(suicaonho.wordpress.com)

Kỳ thật Sở Quân Dật cũng là sợ Sở đại thái thái đột nhiên não co rút, lại ra tay với y.

Tuy rằng nói khả năng này không lớn lắm, nhưng cứ trở về thế này, đợi đến khi Cố Thành Chi biết, phỏng chừng... thật đáng sợ! Bản thân vẫn nên thành thật một chút đi!

Tiết Hồ đưa người đến Hội An thư viện, nhìn đến khi Sở Quân Dật vào cửa lớn thư viện, lúc này hắn ta mới thúc ngựa rời đi.

Sở Quân Dật vừa rồi cũng nói vì an toàn, sau này có việc thì đến thư viện tìm y, dù sao trước khi phân gia bản thân y vẫn nên tận lực không ra cửa...

Trở lại ký túc xá, Cố Thành Chi không ở trong phòng, Sở Quân Dật không có tâm tư hỏi thăm hắn đi nơi nào, vào nhà liền trực tiếp nằm sấp trên giường.

Quan hệ giữa y và Sở gia không tốt, lần này... chút tình thân còn sót lại coi như đã cắt đứt sạch sẽ, trong lòng cũng không đau, nhưng... không thoải mái vẫn có.

Cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra, Sở Quân Dật quay đầu nhìn lại, là Cố Thành Chi.(suicaonho.wordpress.com)

Sở Quân Dật không muốn nói chuyện, chỉ nghiêng đầu nhìn Cố Thành Chi, nhưng thấy hắn sắc mặt khó coi liền hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Cố Thành Chi đi tới trước giường, hai tay chống ở bên người Sở Quân Dật, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm y.

"Sao...... Sao vậy...... " Trong lòng Sở Quân Dật bồn chồn.

"Lá gan của ngươi thật lớn, lại để Tuệ Khổ đại sư nói như vậy." Ánh mắt Cố Thành Chi thâm trầm, đôi mắt đen kịt, chậm rãi nói từng chữ từng chữ.

Da đầu Sở Quân Dật trong nháy mắt liền nổ tung, vì sao Cố Thành Chi lại biết?!

Tiết Hồ! Đồ phản bội!(suicaonho.wordpress.com)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận