Edit + Beta: Lạc Như
"Tên?" Cố Thành Chi sửng sốt, đây là cách nói gì?
"Ngươi xem nha, tên của Thái chỉ có chữ 'Dung', mà bốn vị Hoàng tử khác thì sao?!" Sở Quân Dật cười nhìn hắn, kỳ thật chuyện này y đã muốn mang ra trêu chọc từ lâu, chỉ là luôn không có cơ hội. (suicaonho.wordpress.com)
Cố Thành Chi á khẩu không trả lời được.
"Đúng không." Sở Quân Dật cười híp mắt, y khoa tay trong không khí.
Tên đầy đủ của Thái tử là Tấn Dung, mà tên của bốn vị Hoàng tử theo thứ tự là Tấn Hâm, Tấn Sâm, Tấn Miểu, Tấn Diễm. (suicaonho.wordpress.com)
Ba chữ Kim Mộc Thủy Hỏa chồng lên nhau*, chẳng phải rõ ràng nói Hoàng thượng lười đặt tên cho nhi tử.
*Tên của các hoàng tử viết ra tiếng Trung sẽ là Tấn Hâm- 晉鑫, Tấn Sâm - 晉森, Tấn Miểu - 晉淼, Tấn Diễm - 晉焱. Trong tên ba người đều có ba chữ "Kim -金, Mộc - 木, Thủy- 水, Hỏa - 火" xếp chồng lên nhau
"Nếu còn có Lục Hoàng tử, có phải sẽ đặt là "Nghiêu"* hay không?" Sở Quân Dật khẽ cười nói: "Tên Thái tử vừa nhìn đã biết là dụng tâm đặt, sao tên của các Hoàng tử đều chỉ tùy tiện đặt như thế, không thể nào chỉ vì trùng hợp bát tự của bốn vị Hoàng tử đều thiếu Kim Mộc Thủy Hỏa chứ." (suicaonho.wordpress.com)
*Nghiêu - 垚, do ba chữ thổ - 土 xếp chồng lên nhau
Nếu bát tự thiếu Kim, dùng chữ "Hâm" đến chấn ép cũng bình thường, tuy nhiên tên 'Tấn Dung' bình thường đến thế mà tên của các Hoàng tử có thể nối thành một chuỗi, chứng tỏ toàn bộ đều không phải dụng tâm đặt, nói không chừng là do Hoàng thượng thuận miệng nói ra.
"Mấy lời thế này đừng nói lung tung." Cố Thành Chi ho khan một tiếng.
Nhìn thái độ của Cố Thành Chi thì Sở Quân Dật biết bản thân đã đoán đúng, gật đầu đáp ứng: "Đã biết, Thái tử là thân sinh, bốn vị còn lại chính là nạp tiền điện thoại khuyến mãi quà tặng*." Nói xong liền cười thật tươi ngã vào trong ngực Cố Thành Chi. (suicaonho.wordpress.com)
*Sung thoại phí tống - 充話費送: có nghĩa là: một cái cớ, giải thích nguồn gốc hài hước của một vật phẩm. "Sung thoại phí tống" là một thuật ngữ hài hước thường được sử dụng để giải thích nguồn gốc của một món đồ, đặc biệt là giá trị của một món đồ rõ ràng cao hơn mức thu nhập của ai đó, chẳng hạn như một chiếc Rolls-Royce. Cách nói này bắt nguồn từ các chương trình khuyến mãi cung cấp các gói cước gọi điện thoại có quà tặng, nhưng thực sự là một cái cớ để tránh trả lời trực tiếp các câu hỏi hoặc thảo luận về các chủ đề nhạy cảm.
Cố Thành Chi bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu Sở Quân Dật, "Lời này mà ngươi cũng dám nói lung tung, cẩn thận rước họa vào người."
Sở Quân Dật cười xong cũng thu lại nụ cười, bản thân thật sự không muốn cười, chỉ là y không thích bầu không khí vừa rồi mà thôi.
Ôm Sở Quân Dật tựa vào gối đầu, Cố Thành Chi suy tư một lát hỏi: "Ngươi có biết thân phận của mẹ ruột Nhị hoàng tử là gì không?"
Sở Quân Dật nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Không biết, chưa từng nghe nói qua." (suicaonho.wordpress.com)
Nhắc tới cũng kỳ quái, mẹ ruột của Tam hoàng tử là Huệ phi, mẹ ruột của Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử là Hiền phi, mặc dù trong Tứ phi là hai phi vị xếp cuối cùng, nhưng tốt xấu gì cũng biết mẹ ruột là ai. Nhưng mẹ ruột của Nhị hoàng tử chưa từng nghe người ta nhắc tới, giống như Nhị hoàng tử nhảy ra từ trong tảng đá vậy.
"Mẹ ruột của Nhị hoàng tử là một thứ dân." Cố Thành Chi thản nhiên nói.
"Thứ dân?!" Sở Quân Dật rất kinh ngạc, thứ dân cũng chính là thường dân, thân phận của người sinh hạ Hoàng tử ngay cả là thân phận cung nữ cũng không phải?!
Nhưng Hoàng thượng không phải hôn quân, cho dù không thích mẹ ruột Hoàng tử, nể mặt nhi tử cũng không đến mức hà khắc với người mẹ ruột kia, vậy chỉ có duy nhất một nguyên nhân đó là mẹ ruột của vị Hoàng tử này đã phạm phải sai lầm rất nghiêm trọng, cho nên mới thành ra như thế. (suicaonho.wordpress.com)
"Mẹ ruột của Nhị hoàng tử đã làm gì?" Sở Quân Dật hỏi.
"Mưu hại Thái tử." Cố Thành Chi nhẹ nhàng phun ra bốn chữ.
Sở Quân Dật hai mắt trừng to hết cỡ, Tấn Dung là đích trưởng tử của Hoàng thượng, tương lai sẽ là Thái tử, mưu hại Thái tử chính là muốn chặt đứt chính thống hoàng thất, Hoàng thượng không lột da đã là một ân phước rồi.
Quả nhiên, Cố Thành Chi nói tiếp: "Mẹ ruột của Nhị hoàng tử vốn là một trong cửu tần, sinh con xong được nâng lên hàng phi vị, nhưng có con trai sẽ sinh ra tà niệm, khi bà ta xuống tay với Thái tử thì bị phát hiện. Hoàng thượng lập tức tước đoạt phong hào của bà ta, giáng làm thứ dân, đưa bạch lăng ban chết, gia tộc bị tịch thu, toàn bộ làm nô. Bởi vì lúc ấy Nhị hoàng tử tuổi còn nhỏ, không biết gì cả, cho nên không bị xử phạt, bất quá..." (suicaonho.wordpress.com)
Sở Quân Dật không nói nên lời, vội vàng hỏi: "Vậy Thái tử thì sao? Đã làm bị thương Thái tử chưa?"
Động tác của Cố Thành Chi dừng lại một chút, đưa tay xoa đầu y, chậm rãi nói: "Dùng độc, trộn lẫn trong bánh ngọt đưa cho Thái tử, may mắn Thái tử ăn không nhiều lắm, nhưng vẫn nhiễm độc...... Thái y cứu chữa giữ lại tánh mạng cho Thái tử, nhưng chất độc vẫn làm tổn thương cơ thể, mấy năm nay Thái tử phi vẫn chưa có thai, kỳ thật mọi người đều nghi ngờ là do thân thể của Thái tử."
"Hiện giờ, Thái tử phi đã sinh hạ Hoàng trưởng tôn, thân thể Thái tử chắc không có vấn đề gì đâu." Sở Quân Dật dừng một chút, hỏi: "Bánh ngọt kia là đưa trức tiếp cho Thái tử ăn?"
"Ai mà ngờ tới sẽ có người lớn mật như vậy." Cố Thành cười khổ nói, "Còn nữa, Thái tử muốn ăn, có ai dám ngăn cản. Lúc ấy trong cung chỉ có hai vị Hoàng tử, Tam hoàng tử chưa ra đời, Hiền phi vừa mới có thai, Thái tử đi thăm Nhị hoàng tử, nếu không lấy điểm tâm trà chiêu đãi, đó mới gọi là thất lễ. Không cam lòng thì không cam lòng, nhưng luôn có người sẽ muốn đánh cược một lần."
Sở Quân Dật cũng thở dài. (suicaonho.wordpress.com)
"Thái tử và Nhị hoàng tử kém nhau bốn tuổi, đây là Hoàng thượng cố ý. Mặc dù, chênh lệch tuổi tác giữa Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử chỉ kém nhau ba tuổi." Cố Thành Chi thở dài nói: "Kể từ đó trở đi, Hoàng thượng lạnh nhạt với hậu cung, về sau không còn phi tần nào mang thai nữa, dù sao Hoàng thượng đã có năm Hoàng tử, con nối dõi coi như có không ít, về phần tên..." Có lẽ thật sự là tùy ý đặt.
Sở Quân Dật yên lặng gật đầu, y đã hiểu ý Cố Thành Chi.
"Quan hệ giữa Thái tử và mấy vị hoàng tử không tính là tốt, nhưng cũng không coi là kém, chỉ là Hoàng Thượng..." Không quá chào đón bọn họ, Cố Thành Chi ở trong lòng bổ sung nửa câu sau, lại nói: "Trong lòng bốn vị Hoàng tử suy nghĩ thế nào không rõ, ngươi cách xa bọn họ một chút là được." (suicaonho.wordpress.com)
"Cái này còn cần ngươi nói." Sở Quân Dật liếc hắn một cái, Cố Thành Chi chính là phụ thần do Hoàng Thượng bồi dưỡng cho Tấn Dung, trên trán còn có nhãn hiệu, cho dù bản thân y có thiểu năng trí tuệ cũng không đi thân cận với các Hoàng tử khác.
Cố Thành Chi nở nụ cười, biểu tình nghiêm chỉnh nói: "Trương tứ gia cùng xuất chinh với ta, nếu như sau này ngươi có việc gì thì đi tìm Hạng lão đại, ta đã nhờ vả hắn ta rồi. Hạng lão đại luôn luôn làm việc chu toàn, ngươi đừng cảm thấy ngại, có thể để cho ta gọi một tiếng lão đại, hỗ trợ là việc nên làm."
Sở Quân Dật bĩu môi, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.
"Còn có Tấn Luật..." Cố Thành Chi do dự trong chớp mắt, vẫn nói: "Ta cũng đã đến nhờ hắn ta rồi, ta biết ngươi đối mặt với Tấn Luật sẽ không thoải mái... Nhưng phía sau Tấn Luật là Hoàng thượng và Thái tử, nếu như ngươi gặp phải vấn đề đặc biệt khó khăn hoặc thực sự không thể giải quyết được, có thể đi tìm hắn ta. Tuy rằng, Tấn Luật không có tiết tháo gì, nhưng vẫn có thể tín nhiệm được." (suicaonho.wordpress.com)
Sở Quân Dật mím môi, gật đầu đồng ý.
Có thể nghĩ đến Cố Thành Chi đều nghĩ tới, nên dặn dò đều dặn dò, nhưng nỗi bất an này vẫn đọng lại trong lòng của hắn.
"Cái này ngươi cầm đi." Sở Quân Dật đưa cho Cố Thành một cái hà bao, "Đây là ngân phiếu, đã dùng giấy dầu cẩn thận bọc lại, ngươi mang theo bên người đi." (suicaonho.wordpress.com)
Cố Thành Chi bóp hà bao thử độ dày xong liền nhíu mày, Sở Quân Dật thấy thế vội vàng nói: "Ta có chừa lại cho bản thân rồi, không phải đều đưa hết cho ngươi đâu, ngươi ở bên kia có nhiều việc phải cần dùng đến tiền, cho nên ngươi đừng từ chối."
Cố Thành Chi mím môi, lại bóp cái hà bao kia, vẫn gật đầu cất kỹ.
Đầu mày Sở Quân Dật trong lúc đó còn mang theo vẻ ưu sầu, "Biên quan không giống với địa phương khác, cho dù không thiếu cơm thiếu áo, nhưng cũng không phải nơi thoải mái, ngươi ở đó phải chăm sóc tốt cho chính mình. Nếu như thiếu cái gì thì cho người đưa tin về, ta ở đây sẽ giúp ngươi đặt mua, sau đó sẽ đưa qua cho ngươi."
"Được." Cố Thành Chi đáp ứng. (suicaonho.wordpress.com)
Sở Quân Dật lấy ra cái phù bình an chứa đồng xu kia, tự tay giúp Cố Thành Chi đeo lên trên cổ, nhẹ giọng nói về lai lịch phù bình an, hy vọng có thể phù hộ cho hắn bình an trở về.
Cố Thành Chi cầm phù bình an đến trước mắt, phù bình an tưởng như giản dị mà khiêm nhường ấy, bên trong lại ẩn chứa nỗi chờ mong sâu nặng của một người mẹ đối với đứa con. Chỉ mong người con cả đời thuận buồm xuôi gió, vui vẻ bình an. (suicaonho.wordpress.com)
Cố Thành Chi cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua hoa văn tinh tế trên phù bình an, hắn giống như có thể trông thấy một người mẹ nhìn con của mình, đem tâm ý của mình thêu từng mũi từng mũi trên phù bình an nho nhỏ này.
Bây giờ, Sở Quân Dật giao phù bình an này cho hắn, cầm ở trên tay lại có loại cảm giác nặng ngàn cân.
Cố Thành Chi hít sâu một hơi, ôm lấy Sở Quân Dật đi vào phòng ngủ.
"Ngươi làm gì đấy?!" Sở Quân Dật bị hành động của hắn dọa cho hoảng sợ.
"Làm chuyện nên làm." Cố Thành Chi trả lời đúng lý hợp tình. (suicaonho.wordpress.com)
Sở Quân Dật mở to hai mắt, Cố Thành Chi trực tiếp ném người lên giường, ngay sau đó liền đè lên.
"Cố Thành Chi!" Sở Quân Dật nhíu mày.
"Ngày mai ta đi rồi..." Cố Thành Chi cúi đầu cởi thắt lưng Sở Quân Dật ra.
Trái tim Sở Quân Dật đột nhiên mềm nhũn, thân thể chậm rãi thả lỏng, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, nhưng trong miệng vẫn nói: "Biết ngày mai phải đi còn làm chuyện xằng bậy, ngươi không sợ ngày mai không có sức lực."
"Thể lực của ta thế nào, trong lòng ngươi rõ ràng nhất." Khóe môi Cố Thành mỉm cười, "Ta không làm đến cuối đâu, chờ ta trở về sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi."
"Lưu manh!" Sở Quân Dật bị hắn nói đến mặt đỏ tới mang tai, thấp giọng mắng thầm một câu liền quay mặt đi.
Bởi vì Cố Thành Chi sắp xuất chinh, hai người cũng không có vui đùa quá mức, dịu dàng thân mật với nhau một hồi liền ôm nhau ngủ. (suicaonho.wordpress.com)
Khi Cố Thành Chi thức dậy, trời bên ngoài còn chưa sáng, nhìn khuôn mặt ngủ say của người trong lòng, trong lòng vô cùng không nỡ buông ra nhưng chuyện đã đến nước này hắn không thể đổi ý.
Nhẹ tay nhẹ chân đứng lên, Cố Thành vốn không muốn quấy nhiễu giấc mơ của người thương, nhưng cả đêm này Sở Quân Dật không ngủ được, bản thân chỉ sợ vừa mở mắt Cố Thành Chi đã đi rồi, vừa đi không biết phải mất mấy năm, dù sao bản thân phải nhìn thấy hắn rời đi mới được.
Cho nên, động tác đứng dậy của Cố Thành Chi mặc dù nhẹ, nhưng vẫn đánh thức Sở Quân Dật.
"Sao không ngủ thêm một lát?" Cố Thành Chi thấy y đã dậy, có chút đau lòng hỏi.
Tối hôm qua hắn có chút không khống chế được, bắt nạt người đến tàn nhẫn. Giờ lại dậy sớm như vậy, có lẽ nửa ngày còn lại y sẽ không có sức lực. (suicaonho.wordpress.com)
"Ngươi sắp phải đi, ta nào có tâm tư ngủ chứ." Sở Quân Dật lắc lắc đầu có chút choáng, để cho bớt choáng thì nhanh chóng đứng dậy thay quần áo.
Bởi vì biết Cố Thành Chi sẽ rời đi rất sớm, hạ nhân trong phủ đều dậy sớm dọn dẹp, nấu cơm.
Đợi đến khi rửa mặt chải đầu xong, từ trong tịnh phòng đi ra, đồ ăn nóng hổi đều đã được bày lên bàn.
Bữa ăn yên tĩnh lạ thường.
Sau khi ăn xong, Sở Quân Dật đưa hành lý cho Cố Thành Chi, tiễn hắn ra cửa, người đi theo Cố Thành Chi đều đã chờ ở bên ngoài phủ.
Những người đó xếp thành hàng, mỗi người một con ngựa, có một con ngựa khi thấy Cố Thành Chi liền tự giác đi tới.
Cố Thành Chi nắm dây cương, ném hành lý trong tay cho người đi theo, quay đầu lại liếc mắt nhìn Sở Quân Dật một cái.
Sở Quân Dật biết mình nên cười tiễn hắn đi, nhưng bản thân cười không nổi, trong nháy mắt Cố Thành Chi quay đầu lại, bức tường dựng thẳng trong lòng ầm ầm sụp đổ. (suicaonho.wordpress.com)
Một bước dài vọt tới, Sở Quân Dật đời này chưa từng bước đi nhanh như vậy, tiến lên ôm lấy Cố Thành Chi, run giọng nói: "Cố Thành Chi, ngươi phải sống sót trở về!"
"Yên tâm, ta chắc chắn sẽ sống sót trở về!" Cố Thành Chi đưa tay ôm chặt lấy y, trịnh trọng hứa hẹn.
Người xung quanh kinh ngạc đến tròng mắt cũng sắp rớt ra, vội vàng nhìn bốn phía xung quanh, xác định không có người ngoài ở đây mới xem như thở phào nhẹ nhõm.
Sở Quân Dật được Cố Thành Chi hứa hẹn, lý trí cũng đã trở về, buông lỏng tay ra, nhẹ giọng nói: "Đi đi."
Cố Thành Chi đáp một tiếng, nhìn y hồi lâu, mới lên ngựa phóng đi, lần này hắn không hề quay đầu lại.
Người đi theo cũng vội vàng lên ngựa, theo sát phía sau Cố Thành Chi. (suicaonho.wordpress.com)
Nhìn bóng lưng Cố Thành Chi càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất không còn nhìn thấy nữa, sau đó ngay cả tiếng vó ngựa cũng không nghe thấy.
Đứng ở trên đường phố vắng vẻ yên tĩnh, gió lạnh thổi qua, trái tim Sở Quân Dật bắt đầu cảm thấy đau đớn, cơn đau nhói lên từng chút từng chút, đau đến làm cho y muốn coi như không có cũng làm không được.
"Lục gia." Một tiếng gọi đột nhiên truyền đến. (suicaonho.wordpress.com)
"Có chuyện gì vậy?" Sở Quân Dật quay đầu nhìn lại, là Chu tổng quản, mở miệng hỏi, âm thanh lại vô cùng khàn khàn. Truyện Quan Trường
"Sáng sớm sương mù dày đặc, Lục gia về phòng trước đi." Chu tổng quản nói.
Sở Quân Dật trầm mặc một lát, đột nhiên lên tiếng: "Chuẩn bị xe ngựa." (suicaonho.wordpress.com)
Chu tổng quản đoán được y sẽ nói như vậy, trong lòng thầm than một tiếng, lui xuống chuẩn bị.
Sở Quân Dật ngẩng đầu nhìn về phương hướng Cố Thành Chi rời đi, bản thân không thể đi theo, nhưng có thể đi tiễn hắn mà.
Đội quân sắp xuất chinh hạ trại nghỉ ngơi cách Kinh thành khoảng mười dặm, Cố Thành Chi ra khỏi thành liền cưỡi ngựa chạy thẳng đến doanh địa.
Sau khi bàn giao, đội lên khôi giáp và mặc vào áo giáp của Tướng quân, sau đó liền chờ thánh chỉ tới.
Sở Quân Dật ngồi xe ngựa đi tới nơi cách doanh địa không xa, người đến tiễn đưa đúng là không ít, nhưng không có người nào lại gần chia tay. (suicaonho.wordpress.com)
Tia nắng ban mai dần dần tràn ngập trên mặt đất, Sở Quân Dật ngồi ở trong xe, dựa vào cửa sổ xe nhìn về phía doanh trại, lo lắng trong lòng cũng dần dần thối lui, y nên suy nghĩ theo hướng tích cực hơn.
Cố Thành Chi sẽ bảo vệ được biên quan, hắn có thể đánh thắng trận chiến này, có thể bảo vệ tốt quốc gia này.
Đội ngũ tuyên chỉ rất nhanh đã tới, thánh chỉ được tuyên đọc, Cố Thành Chi quỳ tiếp nhận thánh chỉ, khấu tạ hoàng ân, cả đội quân chờ xuất phát.
Lần này Cố Thành Chi đi biên quan là Tổng lĩnh (tổng tư lệnh) quân vụ, Hoàng thượng ban cho hắn chức Phó tướng nhị phẩm, Chủ tướng vẫn là Bình Định Hầu, Cố Thành Chi tới đó là để chiến đấu chứ không phải vì đoạt quyền. (suicaonho.wordpress.com)
Tướng lĩnh đi theo đều được phong quan, trong đó Trương tứ gia được phòng làm quan tứ phẩm.
Đại quân nhổ lều khởi hành, đoàn người trùng trùng điệp điệp rời đi, bụi đất tung bay, thanh thế vang dội, khí thế như hồng (tinh thần dâng cao), ngay cả mặt đất cũng run chuyển theo.
Lái xe đi theo sau tới năm dặm đường, lúc này Sở Quân Dật mới bảo người dừng lại, xuống xe đi bộ tới chỗ cao nhất, nhìn đội quân dần dần đi xa, trong lòng cũng từ từ bình tĩnh lại.
Gạt bỏ hết ưu phiền sầu não, tương lai còn có rất nhiều chuyện chờ đợi y đi làm, Cố Thành Chi ở tiền tuyến dùng tính mạng chiến đấu, bản thân không thể ở phía sau kéo chân hắn. (suicaonho.wordpress.com)
Sở Quân Dật đứng ở đó rất lâu, cho đến khi đội ngũ đại quân hoàn toàn biến mất.
Nhìn về hướng đội quân rời đi một lúc lâu, lúc này Sở Quân Dật mới xoay người đi về phía xe ngựa đang đậu.
Tiết Hồ được Cố Thành Chi lưu lại bảo vệ Sở Quân Dật, hắn ta một bên nhìn thân ảnh đại quân rời đi, một bên trông chừng Sở Quân Dật. (suicaonho.wordpress.com)
Nhưng đợi đến khi Sở Quân Dật xoay người lại, Tiết Hồ sửng sốt.
Có đôi khi, một người lột xác cần phải trải qua một quá trình rất dài, nhưng đôi khi lại chỉ cần trong nháy mắt ngắn ngủi.
Tướng mạo và thần sắc của Sở Quân Dật đều không thay đổi, nhưng cảm giác từ trên người của y khiến cho người ta cảm thấy có sự thay đổi rõ rệt, tựa như có thứ gì đó không muốn người khác biết đang ủ ấp trong cơ thể kia, chỉ chờ một thời khắc nào đó liền phá nhộng bay cao, tỏa sáng rực rỡ. (suicaonho.wordpress.com)
"Đi thôi." Sở Quân Dật nhìn hắn ta một cái.
"Vâng." Thái độ Tiết Hồ càng thêm kính cẩn.