Lời của Lưu Lan vang vọng có sức ảnh hưởng.
Tống Quốc Cường và Mạnh Dật Lãng muốn cản, cũng không thể cản, mặc dù biết không thể, nhưng thua người không thể thua trận, doanh trận của mình đã vô cùng hỗn loạn, sẽ tạo cơ hồi cho kẻ địch!
Tay Tống Vĩnh Nhi toàn là mồ hôi.
Nhưng bàn tay to đặt trên vai mình lại dần nhẹ nhàng mà lại có tiết tấu vỗ về mình, tư thái ấm áp lại trân trọng, giống như đang dỗ dành một đứa bé vừa mới sinh.
Ai cũng có thể nghe ra, yêu cầu của Lưu Lan đối với sự tồn tại của đứa bé, thực sự là khảo nghiệm Lăng Ngạo có thể chung chăn gối được hay không.
Ba năm sau Tống Vĩnh Nhi 21 tuổi, vừa khéo tốt nghiệp đại học, nếu Lăng Ngạo vô năng như lời mọi người nói, vậy sau khi ly hôn cô vẫn có một khối tài sản, thế nào cũng có thể tự do tự tại tìm người đàn ông bình thường để chung sống.
Cho nên nói, yêu cầu của Lưu Lan quá khắc nghiệt, không chỉ khắc nghiệt, càng làm người ta cảm thấy bà đơn giản chính là có ý đồ với tài sản của Lăng Ngạo, không muốn hai người họ sống chung cả đời, mà đợi mau chóng ly hôn chia tiền!
Sắc mặt Nghê Chiến lóe lên không vui.
Tống Quốc Cường cảm thấy, bầu không khí căng thẳng, ông vừa muốn mở miệng nói: không được vẫn có thể bàn lại.
“Ha ha ha~!”
Lại vào lúc này, một tiếng cười quỷ dị vang khắp nhà họ Tống.
Đây là tiếng cười như bão táp sắp tới, thể hiện đương sự rất tức giận; cũng là tiếng cười như sau cơn mưa trời lại sáng, thể hiện người đó rất vui vẻ.
Tóm lại, rõ ràng mang theo cảm xúc lại làm người ta không rõ là tức giận hay vui vẻ.
Tất cả mọi người ở đó bao gồm cả Tống Vĩnh Nhi đều vô cùng căng thẳng nhìn chằm chằm người ngồi trên xe lăn, nhưng thấy anh cười chảy ra nước mắt, trong lòng đều căng thẳng.
Tiếng cười qua đi, anh viết một chữ trên giấy, Trần An tiến lên nhận, giao cho Nghê Chiến.
Nghê Chiến vừa nhìn, cạn lời quay đầu trừng mắt Lăng Ngạo một cái, lại quay đầu sang nói với vợ chồng Tống Quốc Cường: “Ý cậu tư là, hai yêu cầu ông vừa nhắc tới quá đơn giản! Cho dù là thêm tên của cô Tống vào quyền bất động sản của Tử Vi Cung, hay là trong vòng ba năm không có con mang thai bình thường thì ly hôn, anh ấy đều đồng ý!”
Tất cả mọi người đều ngã ngửa!
Tống Vĩnh Nhi hoàn toàn không dám tin, Lăng Ngạo lại nhìn bộ dạng ngốc nghếch như bị điểm huyệt của cô, phì cười một tiếng, bàn tay to đặt trên vai cô, trở tay nhanh chóng ôm thân thể nhỏ bé của cô, hôn chụt lên má cô.
Thanh âm đó, chụt một tiếng, rất vang!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vĩnh Nhi vì cái hôn này mà đỏ bừng lên.
Anh lại như có món kẹo đường, cười càng thêm tươi chăm chú nhìn cô, con ngươi tỏa ra ánh sáng rực rỡ, như phóng ra pháo hoa xán lạn thu hút!
Giờ phút này, vợ chồng Tống Quốc Cường cuối cùng mới hoàn toàn khẳng định, Lăng Ngạo thật sự rất yêu con gái họ.
Hai vợ chồng nhìn nhau, trong lòng đã có chín phần đồng ý.
Họ lại nghiêng đầu nhìn Mạnh Dật Lãng, nhưng thấy Mạnh Dật Lãng vội vàng nhìn họ, làm khẩu hình miệng: Tiểu Long!
Tống Quốc Cường vội nhìn về phía Nghê Chiến, Nghê Chiến lại cười: “Nói chuyện hôn sự trước, nói xong, cho dù là rồng hay tôm thì có ra được hay không chỉ là một câu của chúng tôi.”
Mạnh Dật Lãng lập tức yên tâm, nói với vợ chồng Tống Quốc Cường: “Đồng ý rồi chứ! Cậu tư nhà người ta ngay cả điều kiện khắt khe như vậy cũng đồng ý rồi, các người còn sững ra làm gì, bỏ lỡ cơ hội này, có lẽ không còn nữa đâu!”
Vợ chồng Tống Quốc Cường muốn đồng ý, lại cảm thấy quá nhanh, tiết tấu này làm não họ u u mê mê.
Tống Vĩnh Nhi có chút vội vàng, bàn tay nhỏ được Lăng Ngạo nắm chặt trong tay, anh cầm ngón tay cô như đồ chơi, từng ngón đùa nghịch, cô lại không ngồi yên được nữa, lớn tiếng nói: “Ba mẹ! Con muốn ở cùng với chú!”
Con gái người ta cũng lên tiếng rồi, đây là muốn gả biết bao!
Trong lòng Lăng Ngạo cao hứng, kéo cả bàn tay nhỏ khác của cô sang, hai tay đặt cùng nhau chơi đùa!
Lưu Lan nhìn dáng vẻ yêu thích của Lăng Ngạo đối với con gái, nhìn chồng nói: “Đồng ý đi!”
Tống Quốc Cường gật gật đầu: “Được!”
Cho nên, Nghê Chiến sai Trần An mang giấy bút tới, trước mặt mọi người, viết điều kiện Lưu Lan vừa nãy nào hiệp nghị trước hôn nhân.
Viết xong, anh ta nhìn nhìn, lại giao cho Lưu Lan: “Bà Tống, bà nhìn thử xem, có đúng không?”
Vợ chồng Tống Quốc Cường thật sự là cả đời này cũng chưa từng đọc hiệp nghị kỹ như vậy, còn là dạng viết tay.
Hai người đọc suy xét từng câu từng chữ, làm Mạnh Dật Lãng cũng nhìn theo, cuối cùng gật gật đầu: “Không vấn đề!”
Nghê Chiến cuối cùng cười.
Anh ta cũng không dễ dàng gì, đàn ông trẻ 22 tuổi, đến bây giờ cũng là một chú chim non nớt, đừng nói khai bao, ngay cả bạn gái cũng không có một ai, bây giờ lại phải vì Lăng Ngạo mà tới bàn chuyện cưới hỏi.
Nghê Chiến và Mạnh Dật Lãng đều ký tên trên hiệp nghị với tư cách người làm chứng, sau đó, hiệp nghị lại đưa tới cho Tống Vĩnh Nhi và Lăng Ngạo ký tên, bản gốc giao cho Lưu Lan bảo quản.
Photo xong, Nghê Chiến và Mạnh Dật Lãng, còn có Lăng Ngạo trong tay mỗi người đều có một bản photo.
Sau đó, mọi người cùng dời bước tới nhà ăn dùng cơm.
Vừa lên bàn, rượu đỏ nhập khẩu đã rót vào bình chiết, tỉnh thật lâu, trong không khí đã lan tràn hương thơm nhàn nhạt.
Món ăn đầy màu sắc trên bàn, tràn đầy xinh đẹp, vô cùng tinh tế, vừa nhìn đã vô cùng dụ hoặc người ta muốn ăn.
“Không nghĩ tới đầu bếp nhà họ Tống lại lợi hại như vậy.”
Nghê Chiến mỉm cười, nhìn phần chân ngỗng sốt bào ngư vừa đem lên trước mặt mỗi người, cười cười.
Anh ta từ nhỏ đã thích ăn sốt bào ngư rồi, đặc biệt thích cơm trộn sốt bào ngư.
“Làm trò cười rồi, có thể vào mắt của cậu Nghê, chính là vinh hạnh của chúng tôi!” Tống Quốc Cường nói, tự mình rót rượu vang cho Nghê Chiến, lại rót cho Lăng Ngạo một ly.
Cửa phòng ăn, Mạnh Dật Lãng đi tới, ông ta vừa đưa Mạnh Tiểu Ngư ngủ mê man đến phòng dành cho khách, Mạnh Tiểu Ngư lại tỉnh dậy, ông ta nghiêm khắc cảnh cáo vài bận, ra lệnh cho Mạnh Tiểu Ngư không được làm loạn nữa, mới đi xuống.
Bây giờ đang là thời khắc mấu chốt con trai có thể được cứu hay không, ông ta không thể để đứa con gái ngu xuẩn gây ra chuyện gì.
Lăng Ngạo luôn gắp thức ăn cho Tống Vĩnh Nhi, lúc món rim được mang lên, Lưu Lan tự mình phát găng tay cho mọi người, Lăng Ngạo lại cầm găng tay của Tống Vĩnh Nhi sang, đeo lên, bóc từng con tôm cho cô, trực tiếp đưa vào miệng cô.
Cô ăn vài con, anh liền đút cho cô muỗng canh, sợ cô nghẹn.
Hình ảnh hầu hạ như vậy, thật sự là làm Lưu Lan cũng bắt đầu hâm mộ rồi!
Bà gả cho Tống Quốc Cường nhiều năm, cho dù Tống Quốc Cường đối xử với bà rất tốt, ngoại trừ hôm bà sinh con, cả đời này cũng không được nuông chiều như vậy!
Tống Quốc Cường là đàn ông, mặc dù không rõ át chủ bài của Lăng Ngạo là gì, nhưng một người đàn ông bá đạo lại kiêu ngạo như Lăng Ngạo, có thể hạ mình để yêu thương chiều chuộng một người phụ nữ như vậy, quả thật là thế gian hiếm có!
Lúc này, trong lòng tất cả mọi người đểu tạm thời yên ổn lại, đều cảm thấy thực ra mối hôn sự này không xem là chuyện xấu, là chuyện vui.
Rượu quá tam tuần, Mạnh Dật Lãng nhìn chăm chằm Nghê Chiến, mang theo thấp thỏm và mong đợi, nịnh nọt nói: “Cậu Nghê à, mối hôn sự này cũng là định rồi, con trai tôi…”.