Lúc nói đến phía sau, bản thân Tống Vĩnh Nhi cũng cảm thấy buồn cười rồi.
Có lẽ là lúc đầu người nhà họ Nghê chưa giúp chú dạm hỏi, cổ phần gì đó, đảo nhỏ gì đó đều chưa đưa ra cho nên chú mới bán tín bán nghi lời của bọn họ.
Nhưng mà bây giờ, sự thật bày ra trước mắt, ai mà còn tin mấy cái lý do thoái thác đó thì rõ ràng là tên ngốc!
Nghê Chiến hướng mặt ra ngoài cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài, nghe thấy lời của Tống Vĩnh Nhi, hai mắt anh nhắm lại, mi tâm nhăn nhúm, bộ dạng như là bị táo bón vậy.
Anh ta đã từng nghe Trần Tín nói, nha đầu này tuy kinh nghiệm xã hội ít ỏi, nhưng lúc thông minh lên thì sẽ khiến người ta tức lộn ruột.
Bây giờ thì anh hoàn toàn hiểu rồi.
Cô có hơi non nớt, nhưng không có thiểu năng trí tuệ.
Lại cộng thêm tuổi còn nhỏ, xinh đẹp, dáng người đẹp nữa.
Lăng Ngạo nhìn trúng cô, cũng không phải là chuyện kỳ lạ gì.
Nhưng trước mắt, Nghê Chiến không còn thời gian để cảm thán IQ cao của Tống Vĩnh Nhi nữa rồi, anh ta đột nhiên mở cửa xe ra, xông ra ngoài, rồi nở nụ cười ha ha đứng ở cửa nhìn vào bên trong đùa giỡn: “Trời tối rồi, tôi cũng không ở lại làm phiền hai người tỉ tê tâm sự nữa, xuân tiêu một khắc đáng giá nghìn vàng, các người quý trọng đi, tôi về phòng cho khách đây! Ngày mai gặp!”
Không đợi bọn người Tống Vĩnh Nhi lên tiếng, Nghê Chiến đã đóng cửa xe lại rồi chạy thục mạng về phía cửa lớn Từ Vi Cung rồi.
Tống Vĩnh Nhi ngồi ở đó, ánh mắt trong sáng xuyên qua cửa sổ xe màu sẫm, chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của gương mặt mình.
Bởi vì bên ngoài đều tối om, nên cửa kính lúc này đã trở thành một tấm gương!
“Chú, nãy giờ anh nhìn thấy rồi chứ?”
“Nhìn thấy rồi.”
Bọn họ không phải là nhìn thấy gì khác, mà là nhìn thấy biểu cảm xoắn xuýt vô cùng trên cả đường đi của Nghê Chiến!
Anh ta thông minh một đời, hồ đồ một khắc, còn tưởng là giả vờ nhìn ra cảnh sắc bên ngoài cửa sổ là có thể tránh được tầm mắt đánh giá của bọn họ, nhưng ai ngờ, sau khi chiếc xe rời khỏi những ánh đèn huy hoàng của trung tâm thành phố, thì tất cả những biểu cảm trên gương mặt anh ta đều bị Tống Vĩnh Nhi và Lăng Ngạo nhìn rất rõ ràng!
“Ừm, nếu chú đã nhìn thấy rồi, vậy thì chúng ta đi nhổ tóc của anh ta đi!”
“Được!”
Sau khi hẹn với nhau xong, Trần Tín đến mở cửa xe ra, Trần An lên trước giúp đỡ dìu Lăng Ngạo xuống, Tống Vĩnh Nhi tự tay đẩy anh đi lên trước, trên đường đi phảng phất hương hoa, đắm chìm trong làn gió đêm, hôn sự cũng đã định xong rồi, tâm trạng cũng thoải mái, cảnh sắc đẹp đến mê người.
Đi vào trong căn nhà màu xanh nước biển, Tống Vĩnh Nhi nhịn không được mà híp mắt lại ngáp lên một cái.
Lăng Ngạo nghe thấy, khẽ nhướng mày lên, nói: “Ngày mai rồi nhổ tóc cậu ta, em buồn ngủ rồi thì chúng ta đi ngủ trước.”
Cô nhìn anh một cái, rồi gật đầu.
Biết Nghê Chiến sẽ ở đây hai ba năm lận, nên nhất thời sẽ chạy không thoát đâu.
Đẩy Lăng Ngạo bước ra từ thang máy trên tầng hai, đi thẳng đến căn phòng của hai bọn họ.
Đi ngang qua thư phòng được chia làm hai, cuối cùng đã đến phòng ngủ.
Trước mắt là một chiếc giường hình tròn khổng lồ, Tống Vĩnh Nhi nhìn một cái rồi lại ngáp.
Lăng Ngạo khẽ thở dài, quay đầu nhìn cô: “Em đi tắm đi, ngủ sớm.”
Tống Vĩnh Nhi nhìn anh, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng: “Vậy còn anh…”
Trong đầu đột nhiên loé qua một ký ức ngượng ngùng, cô dời tầm mắt đi, rồi lại giả vờ bình tĩnh nói: “Anh tắm trước đi, sau đó đi ngủ rồi em mới tắm.”
Nếu như lúc cô tắm xong ra ngoài, anh đã ngủ rồi thì sẽ không còn cần ngượng ngùng như vậy nữa.
Tuy đã xem không ít tiểu thuyết ngôn tình, nhưng nếu như kêu cô làm chuyện đó với anh bây giờ, đôi chân của anh ấy bây giờ lại không cử động được, như vậy phải là cô nữ trên nam dưới rồi…
Trời ơi!
Cái hình ảnh đó vừa lọt vào trong não đã khiến cô mặt mày nóng bừng rồi, không dám nghĩ đến nữa.
Đôi mắt sâu thẳm của Lăng Ngạo nhìn chằm chằm vào cô, hoàn toàn chấp nhận lời kiến nghị của cô: “Ừm.
Trên tủ đầu giường ở hai bên giường đều có chuông, em ấn một cái thì điện thoại ở dưới lầu sẽ vang lên, kêu Trần Tín lên đây là được.”
Tống Vĩnh Nhi nghe xong thì tiến lên trước, ấn chuông đầu giường, rất nhanh liền có một thanh âm phụ nữ truyền tới: “Cậu tư, có cần gì sao?”
“A chị Thi, cậu tư muốn tắm, chị kêu Trần Tín lên đây một chút đi!”
“Dạ được.” Khúc Thi Văn lại hỏi: “Có cần ăn hay uống gì không?”
Tống Vĩnh Nhi nhìn Lăng Ngạo một cái, Lăng Ngạo lắc đầu, cô bèn nói với ống nghe: “Không cần đâu.”
“Dạ được, Tín đã lên rồi.
Cô Tống, có cần gì thì cứ căn dặn tôi bất kỳ lúc nào.”
“Ừm.”
Nói chuyện xong, Tống Vĩnh Nhi đứng thẳng dậy nhìn Lăng Ngạo, trái tim nhỏ đập thình thịch nhanh quá rồi.
Trước đây cứ nhớ anh, nhớ đến đau cả lòng, nhưng bây giờ nhìn thấy anh đang ở trước mắt mình, còn đang ngồi ở đó bất động nữa, anh đang ở gần tầm với của cô, nhưng cô lại đột nhiên cảm thấy ngượng.
Lăng Ngạo cũng có chút đau đầu.
Làm sao mới có thể khiến cho tiểu nha đầu này vứt bỏ sự xấu hổ đi mà chủ động thân cận một chút với anh đây?
Anh đẩy xe lăn từ từ hướng đến gần cô, lúc đến trước mặt cô khoảng một mét, cô đột nhiên căng thẳng chạy đi, nhanh chóng chạy vọt đến trước mở tủ quần áo màu xanh đậm của anh ra như một con nai nhỏ, bàn tay nhỏ luống ca luống cuống tìm cái gì đó.
“Cái đó, chú à, áo ngủ của anh ở đâu vậy? Để em lấy trước cho anh!”
Lăng Ngạo xoa xoa huyệt thái dương, không nhanh không chậm mà thốt lên một câu: “Trong cái tủ thứ hai ở bên trái.”
Tống Vĩnh Nhi vội vàng mở cửa tủ ra, rồi lấy một cái áo ngủ ngắn tay màu cà phê làm bằng tơ thật ra trước mắt anh: “Cái này được không?”
Anh gật đầu.
Cô lấy chiếc áo ra rồi nhét vào trong lòng anh, nói: “Vậy thì thay cái này đi.”
Lăng Ngạo cúi mắt xuống nhìn chiếc áo choàng ngủ trên người, rồi cất giọng với ý vị sâu xa: “Chỉ cái này thôi sao?”
Tiểu nha đầu này có phải là quên mất cái gì rồi không?
Cho dù nội y của đàn ông có ít hơn phụ nữ một thứ, nhưng cũng không thể không mặc quần lót a?
“Cậu tư, cô Tống!” Trần Tín từ ngoài cửa đi vào, trực tiếp đi thẳng đến đằng sau xe lăn của Lăng Ngạo, đưa tay đỡ lấy anh, nói: “Cậu tư, bây giờ tắm đúng không?”
Ánh mắt của Lăng Ngạo vẫn nhìn chằm chằm trên gương mặt của Tống Vĩnh Nhi.
Còn Tống Vĩnh Nhi cũng là lần đầu tiên lấy áo ngủ cho đàn ông, tâm tư cũng toàn bộ đặt lên sự cùng chung chăn gối lát nữa rồi, khuôn mặt nhỏ nóng bừng bừng, căn bản là không để ý đến vấn đề người đàn ông còn cần quần lót nữa.
Lúc này, ngữ điệu của anh chậm lại, nghiêm túc hỏi cô: “Vĩnh Nhi, em có chắc là anh chỉ cần mặc cái này thôi không?”
Anh nghĩ, anh nói đã quá rõ ràng rồi.
Nếu như nói hai chữ quần lót trước mặt của nha đầu này, cô ấy nhất định sẽ xấu hổ đến mức sụp đổ thôi!
Bảo bối của anh thích đỏ mặt, da mặt mỏng, anh đã nhìn ra từ lâu rồi.
Còn Tống Vĩnh Nhi thì vẫn cứ ngơ ngơ nhìn anh, chỉ muốn anh mau đi tắm, nên liền gật đầu liên tục, chân thành mà ngây thơ nói: “Trời nóng như vậy, đương nhiên là chỉ có thể mặc một bộ rồi.
Anh mau đi tắm đi, tắm sớm ngủ sớm!”
Trong thời gian thoi đưa, Lăng Ngạo có chút không hiểu.
Đây chẳng lẽ là loại ám thị phổ biến của hiện nay sao?
Anh quả thực là đã sống những ngày tháng cách tuyệt với thế giới, nhưng cái loại cách tuyệt này cũng chỉ là hạn chế giao lưu với người ngoài mà thôi, chứ không ảnh hưởng đến khả năng quản lý kiểm soát vĩ mô vương quốc thương nghiệp của anh.
Không cho anh mặc quần lót, thôi thúc anh đi tắm, còn kêu anh ngủ sớm, cả người cô lại thơm phưng thức như vậy…
Đây chắc là cô đang ám thị cho mình đúng không?
Lăng Ngạo gật đầu với sắc mặt phức tạp, rồi nói với Trần Tín: “Đi vào thôi.
Tiểu nha đầu nói rồi, phải tắm sớm ngủ sớm.”
Nhìn cánh cửa phòng tắm bị đóng lại, Tống Vĩnh Nhi hít một hơi thật sâu, có chút mệt mỏi mà ngã xuống giường.