Giọng nói trong veo của cô gái trẻ, bay bổng trong xe, cũng gột rửa trái tim.
Lăng Ngạo.
Anh kéo tay cô, nhìn cô chăm chú: “Vĩnh Nhi, em có biết, tôi thật sự không thể mất em!”
Đột nhiên thổ lộ, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vĩnh Nhi lại đỏ lên.
Hơi thẹn thùng lườm anh một cái: “Chú ~ em sẽ không rời bỏ chú… chúng ta còn phải kết hôn!”
Lăng Ngạo nhìn cô chằm chằm, nhìn liên túc, nhìn đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn của cô từ phiếm hống thành đỏ hồng, lúc này mới rời ánh mắt, đưa tay ôm cô vào trong ngực.
Giờ phút này, trời đất đều yên tĩnh.
Cô chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập trong ngực anh, một chút lại một chút, dường như hơi nhanh, nhưng rất kiên cường và mạnh mẽ.
Trần Tín lái xe từ từ đi về hướng Tử Vi cung, thấy hình ảnh hai người đang rúc vào nhau ở phía sau xe, ấm áp và xinh đẹp, anh ta không dám nói lời nào, sợ làm phiền đến sự tốt đẹp đó.
Ngón tay nhẹ nhàng ấn một cái, kinh xe hạ xuống, không gian trong xe lần nữa bị chia cắt thành hai phần.
Lúc này Lăng Ngạo mới nghĩ đến một chút cảnh tượng trước mặt, hôn một cái lên trán cô, nói: “Vĩnh Nhi, nếu có một ngày tôi lừa dối em, em có thể tha thứ cho tôi không?”
“Sẽ không!” Cô dứt khoát trả lời: “Chú đã nói, chúng ta phải tin tưởng lẫn nhau, cho nên em sẽ tin tưởng chú trăm phần trăm!”
Cô ngồi dậy khỏi vòng tay anh, học trong phim thần tượng, nhân vật nam chính nâng khuôn mặt nữ chính lên, cô nhẹ nhàng nâng mặt anh, nhìn anh, gằn từng chữ: “Chú, em đã nói, quá khứ đã qua sau này, em yêu chú, em tặng quà cho chú, chú còn có tâm nguyện gì muốn thực hiện, hãy nói hết cho em, emsẽ giúp chú thực hiện tất cả!”
Cô, ngọt ngào, vô cùng thành kính, hồn nhiên ngây ngô, khiến anh không chịu nổi bỗng nhiên ôm lấy cô, dịu dàng in lên cánh môi cô một nụ hôn.
Lúc vừa đến dưới gốc cây hoa Tử Vi của Tử Vi cung, Trần Tín ở phía trước nói: “Cậu Tư, đã đến!”
Lúc này Lăng Ngạo mới thở gấp, lưu luyến ngừng động tác cướp đoạt trong miệng cô.
Mà Tống Vĩnh Nhi cũng đã sớm biến thành một vũng nước trong ngực anh.
Hai người nhẹ nhàng ôm nhau, thở dốc, Tống Vĩnh Nhi tưởng rằng bọn họ sẽ xuống xe, nhưng Lặng Ngạo lại kéo tay cô lại, nhìn cô, chân thành nói: “Vĩnh Nhi, có phải đính hôn rồi, chúng ta có thể bắt đầu chế tạo tiểu bảo bảo không?”
“Cái gì?”
Cô giật mình tỉnh lại.
Nụ hôn sâu kiểu Pháp ngợp trong vàng son trước đó, giờ phút này đã theo gió bay lên chín tầng mây một cách triệt để.
Mẹ cô nói là ba năm, bây giờ cô mới mười tám tuổi, làm gì cũng phải đợi đến khi cô hai mươi, cuối cùng mới một năm đã nỗ lực sao?
Thế nhưng Lăng Ngạo lại giống như nhìn thấy rõ tâm tư nhỏ này của cô, nói: “Em biết, thời gian phụ nữ mang thai phải mười tháng, quá trình thụ thai cũng chưa biết.
Rất nhiều đôi vợ chồng sinh hoạt với nhau nhiều năm, nhưng vẫn không thể có con được!”
Nói bóng gió, để cô không nên ôm tâm lý may mắn, muốn đến cuối cùng lưu một năm, thụ thai, mang thai, sinh con, có thể một mạch mà thành!
Phải nói, Lăng Ngạo chính là một con sói xám già!
Một số trường hợp, anh muốn nói cho cô nghe, nhưng không nói hết.
Anh chỉ biểu đạt ý đó, nhưng chỉ nói một nửa, giống như bỏ lửng câu, anh đã nói ra câu đó, còn đáp án để cô tự suy nghĩ.
Cứ như vậy, cho dù lời này cô không muốn nghe đến mức nào, cũng không phải nghe được từ miệng anh, mà là được suy nghĩ trong đầu cô.
Tống Vĩnh Nhi bị mắc kẹt trong tay một cao thủ xấu bụng thâm niên như anh, đau khổ giãy dụa đấu tranh cũng vô ích.
Nhưng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô bắt đầu trở nên nặng nề, nhíu mày giống như đang tự hỏi bản thân.
Lăng Ngạo xích lại gần cô, nói: “Tôi còn nghe nói, đàn ông không thể nhịn, đến một độ tuổi nhất định sẽ không sử dụng được nữa, sẽ hỏng mất, sau này muốn dùng cũng không được!”
Lời vừa nói ra, ánh mắt của cô nhóc không tự giác nhìn qua phía đũng quần của anh.
Liếc một cái lại một chút, còn có chút ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Thế nhưng, thế nhưng lần trước không phải, không phải nhìn thấy, nó dựng thẳng lên, nhìn giống như có thể dùng?”
“Thế nhưng lần trước vô dụng, cho nên cố nhịn, cũng rất dễ bị hỏng!”
“Vậy, vậy làm sao bây giờ? Vậy chính anh tự dùng tay thử một chút đi!”
“Tôi sẽ không đâu, tự mình không thú vị, người ta không phải một lòng muốn đem lần đầu tiên của mình để lại cho em sao!”
Lăng Ngạo học dáng vẻ của cô, giọng nói càng lúc càng nhỏ, khuôn mặt tuấn tú càng nói càng đỏ, trêu cho hơi thở của Tống Vĩnh Nhi có chút rối loạn!
Mà người sụp đổ đầu tiên chính là Trần Tín.
Anh ta thật sự không ngờ, cậu Tư có thể vô sỉ đến cảnh giới này, vậy mà ở trong xe, ở trước mặt anh ta mà cứ như vậy dụ dỗ cô gái nhỏ này, trong miệng còn có thể nói ra những lời đặc sắc như vậy.
Anh ta cũng thật sự bội phục cô Tống, tại sao một thiên kim tiểu thư lại có thể nói câu Tư tự dùng tay để giải quyết?
Trần Tín ngồi trong xe, cả người đều cảm thấy tê dại da đầu.
Anh ta cảm thấy, cô Tống thật sự quá mạnh mẽ!
Cuối cùng, Lăng Ngạo cúi đầu trước tai Tống Vĩnh Nhi nói một câu, nhưng thấy cô nhóc nhẹ gật đầu, khóe miệng của anh cũng khẽ cong, lúc này mới đưa tay gõ lên cửa sổ thủy tinh bên cạnh.
Trần An đã đứng đợi ở ngoài rất lâu, lúc này lập tức mở cửa, Trần Tín cũng xuống xe chuẩn bị mở cốp xe lấy xe lăn, hai anh em đỡ cậu Tư ngồi lên xe lăn, sau đó Tổng Vĩnh Nhi tự mình đẩy anh đi về phía cửa biệt thự.
Khi mấy người Tống Vĩnh Nhi vừa đến phòng ăn, liề thấy một bóng người thanh nhã lộng lẫy từ phía cổng đi tới.
Nghê Chiến cũng không khách khí, sau khi đến trực tiếp kéo chiếc ghế bên cạnh Lăng Ngạo và ngồi vào sát bên cạnh anh.
Cô nhóc ngồi đối diện hai người bọn họ, ngạc nhiên nói: “Anh Nghê Chiến, sao anh đã trở về rồi?”
Trần An lấy thêm một bộ đồ ăn đến trước mặt Nghê Chiến, Nghê Chiến mỉm cười, nhìn cô, nói: “Anh muốn ăn cơm Thi nấu!”
Tống Vĩnh Nhi lắc đầu cười khổ: “Những công tử con nhà giàu các anh, thực sự biết chơi!”
Nghê Chiến: “.
”
Khúc Thi Văn rất nhanh liền bưng đồ ăn lên, Nghê Chiến chỉ nhìn lướt qua, có chút không hiểu nói: “Không có hải sản sao?”
Anh ta thích ăn hải sản, nhất là món bào ngư của Khúc Thi Văn, đặc biệt thích!
Nếu không anh có thể ăn cơm ở nhà hàng sau đó trở về.
Khúc Thi Văn mỉm cười xin lỗi anh ta và nói: “Buổi sáng cậu tư có dặn, cô Tống bị mèo cắn, nên không được ăn đồ ăn cay, cũng không thể ăn hải sản!”
Thật ra, Khúc Thi Văn đang khóc trong lòng.
Vắc xin bệnh dại này có thể lớn có thể nhỏ, ngộ nhỡ trong bụng Tống Vĩnh Nhi đã có đứa trẻ, người phụ nữ mang thai có thể tiêm loại vắc xin này sao? Còn cần đứa trẻ sao? Nhưng đó lại là một đứa trẻ tiểu bảo bối, ai mà không muốn giữ lại?
Từ lúc Khúc Thi Văn nhận được tin, cô ta đã mặt mày ủ ê khoảng hai đến ba tiếng đồng hồ.
Nghê Chiến nghe thấy như vậy, ánh mắt đào hoa nhìn lướt qua mu bàn tay của Tống Vĩnh Nhi, nhìn vào miếng băng dán cá nhân màu hồng dễ thương kia, cười khúc khích: “Hóa ra là bị thương.
”