Nghê Chiến cười sảng khoái, nói thẳng: “Vậy thì quá tốt! Đợi đó, đợi ông đây cũng tìm một vị hôn thê yêu dấu, sau đó tôi dẫn theo cô ấy, em cùng với cậu tư, Trần An cùng Thi, từng cặp chúng ta cùng đi Ấn Độ, đến thăm kiến trúc vĩ đại vì yêu mà có này!”
“Taj Mahal!”
Tống Vĩnh Nhi lập tức tỉnh táo tinh thần, hai con mắt lấp lánh ánh sao: “Tôi cực kỳ cảm động tình yêu như vậy, nghe nói vị vua kia sau khi bị con trai giam lỏng, mỗi ngày chỉ có thể đứng trước một cửa sổ nhỏ, nhìn quan cảnh phản chiếu trên một viên bảo thạch nho nhỏ, ngắm nhìn lăng mộ nơi chôn cất người phụ nữ mà ông ta yêu!”
Dứt lời, Tống Vĩnh Nhi bỗng nhiên tự mình sầu não: “Nhưng mà, tình yêu vĩ đại như thế, trong hiện thực thật đúng là hiếm có, một người đàn ông si tình như vậy, càng hiếm có khó tìm!”
Trên mặt cô nhóc, tràn đầy mộng ước và ánh sáng, lắc đầu với Nghê Chiến.
Anh ta bật cười, bật thốt lên với cô: “Em cũng không phải buồn như vậy, trong hiện thực cũng có tình yêu như vậy.
Xa thì không nói, nói ngay đương kim bệ hạ, vì cô của tôi xây nên vịnh Nguyệt Nha, nhiều năm như vậy cô của tôi đều ở trong vịnh Nguyệt Nha! Cô của tôi đến nay không lấy chồng, bệ hạ đến nay cũng chưa lập gia đình, người đàn ông anh minh thần võ như bệ hạ, vừa vĩ đại vùa có trí tuệ, lại cô đơn vì cô của tôi một thân một mình, chẳng lẽ tình yêu này không đủ vĩ đại?”
Con ngươi nhỏ của Tống Vĩnh Nhi thong thả chuyển động non nửa vòng.
Cô đột nhiên nhớ đến buổi sáng ở trong văn phòng của Lăng Ngạo, mọi người theo gia phả đoán được loại khả năng đó!
Thân thế của Lăng Ngạo…
Bưng bát chè lên uống hai ngụm, vẻ mặt cô vẫn ngây thơ nhìn Nghê Chiến, nói: “Nhân vật như bệ hạ vậy, vĩ đại lại có trí tuệ, trên dưới Ninh Quốc có ai không biết? Chỉ là, giang sơn cơ nghiệp lớn như vậy, đến bây giờ cũng không có con nối dõi kế thừa, chỉ sợ…”
Ánh mắt Nghê Chiến chuyển động, cuối cùng thu phóng tự nhiên khẽ cười một tiếng: “Không sao, bệ hạ cũng có tính toán của bệ hạ, những chuyện này không phải là chuyện chúng ta có thể quan tâm đến.”
Tống Vĩnh Nhi gật gật đầu, nhưng lại cẩn cẩn thận thận tiến đến trước mặt anh ta, nói: “Nghe bên ngoài nói, bệ hạ có ý lập anh thành thái tử?”
“Nói bậy!”
Nghê Chiến thật sự là dở khóc dở cười!
Con nhóc này, rõ ràng đã phát hiện gì đó, đoán được gì đó, lại vội vàng chứng thực, cho nên mới phải hỏi như vậy.
“Tôi không phải là con cháu hoàng tộc, tôi chỉ là người thừa kế nhà họ Nghê, như thế mà thôi! Nếu như em còn nói lung tung, bị hộ quốc quân bắt đi, tôi cũng mặc kệ em!”
“Xì!”
Tống Vĩnh Nhi bưng chè lên tiếp tục ăn, cô cũng đã nhìn ra được, tính cảnh giác của Nghê Chiến quá mạnh, cho nên mới pha trò với cô!
Nhưng mà, từ điểm này mà nhìn lại, không phải nói rõ bên trong nhất định có mờ ám hay sao?
Liếm liếm cái môi nhỏ, lúc Nghê Chiến vừa nuốt một ngụm chè xuống, cô nhóc bỗng nhiên lại nói một câu: “Anh Chiến, anh có phát hiện anh thích làm chuyện giấu đầu hở đuôi nhất, nói chuyện giấu đầu hở đuôi nhất hay không?”
“Khụ khụ.”
Nghê Chiến thật sự là bị sặc, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, rút khăn tay ra lau miệng, vội vàng ngẩng đầu nhìn Tống Vĩnh Nhi, lại phát hiện cô nhóc trước mắt, như một con yêu tinh rơi xuống trần thế, đang vừa kiêu ngạo vừa nghịch ngợm nháy mắt với anh.
Nghê Chiến cười khổ lắc đầu, một cô gái nhỏ đầy tiên khí và linh khí quá mạnh như này, lại bị con hồ ly già như Lăng Ngạo khống chế rồi!
Bảy giờ tối, Lăng Ngạo đã trở về.
Con ngươi đen sâu không thấy đáy đó, vừa vào sảnh chính đã thấy hai người trẻ tuổi đang ăn ý với nhau trên ghế sofa.
Nét mặt của Tống Vĩnh Nhi cười tươi như hoa, ôm một cái gối trong ngực, Nghê Chiến lười biếng ngồi đó, một tay chống cằm.
Cũng không biết là bọn họ nói chuyện gì, dù sao, xe lăn còn chưa kịp đến, trong phòng khách đã truyền ra từng đợt cười sảng khoái.
Da đầu của Trần Tín run lên, cẩn cẩn thận thận liếc nhìn biểu cảm của Lăng Ngạo.
Đột nhiên, anh ta càng hiểu được ý nghĩa của câu thơ cổ: Cách tiếng nói cười, tường chắn cháy thành tro bụi..
“Haha, cậu tư đã về.”
Hướng của Nghê Chiến, vừa đứng nhìn về phía cửa sau, Trần Tín đẩy Lăng Ngạo đến gần một chút, anh ta liếc mắt là có thể thấy.
Trần Tín khẽ gật đầu: “Chào cậu Nghê, cô Tống!”
Mà Tống Vĩnh Nhi lại lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa, mở chân chạy về phía Lăng Ngạo.
Cô chạy quá nhanh, quên đi giày, ngón chân trắng như tuyết mượt mà đáng yêu, lúc vọt đến trước mặt Lăng Ngạo, trực tiếp nhảy lên, nhào vào trong xe lăn của Lăng Ngạo!
Lăng Ngạo vội vàng duỗi hai tay ra bắt được cô, sợ làm cô bị thương, anh còn cố gắng tránh góc dễ đụng vào xe lăn, ôm chặt cô vào trong ngực.
Phát hiện hai chân cô trống trơn, anh lập tức bế bổng cô nhóc lên, mặt không đổi nhìn chằm chằm vào cô: “Người lớn như vậy rồi, còn không biết phải đi giày?”
Cô bĩu môi, bàn tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại cứ treo trên vai của anh như thế.
“Người ta nhớ anh mà ~!”
Lời nói ngọt ngào, mềm mại, ấm áp, ngấy chết người!
Vừa nói, vừa dán sát gò má lên ngực anh, chân thành nghe tiếng tim đập của anh.
Từng nhịp từng nhịp, mạnh mẽ có lực, làm cả thế giới của cô bình yên lại.
Nghê Chiến chỉ cảm thấy mình thật sự rất thừa thãi, như bóng đèn 2000 watt Edison phát minh ra, đặc biệt là giữa một đêm hè như vậy: “Vừa rồi còn như thỏ chạy, vào trong ngực của anh thì yên lặng như gái trinh, cậu tư thật đúng là có mị lực, có thể thu phục trái tim của cô nhóc này đâu vào đấy như vậy.”
Ai ngờ, người đàn ông trên xe lăn lại ôm chặt cô nhóc lại, trả lời một câu không nghe ra được cảm xúc: “Cậu ghen?”
“Khụ khụ…”
Nghê Chiến lại ho khan, bị hai chữ kia của Lăng Ngạo chặn lại thiếu chút nữa sặc chết.
Mà Tống Vĩnh Nhi lại ngẩng đầu, cười với Nghê Chiên: “Anh Chiến, có đôi khi chú mở miệng sẽ rất ác độc, anh từ từ quen là được rồi.”
Nghê Chiến chỉ cười không nói, nhưng lại đứng dậy đi vào phòng ăn, phong thái thanh lịch quý phái, tu dưỡng rất tốt, anh ta nên biết khiêm nhường mới đúng.
Trần Tín chậm rãi đi đến, hai tay cầm lấy giày của Tống Vĩnh Nhi, đặt trước mặt Lăng Ngạo.
Tống Vĩnh Nhi vừa muốn nhận lấy, bàn tay lớn khớp xương rõ ràng lại lấy một chiếc giày trong tay Trần Tín trước, ôm lấy chân nhỏ của cô, giúp cô đi giày.
Trong mắt Trần Tín, anh trai đối với chị dâu đã rất tốt rồi, nhưng mà cậu tư đối với cô Tống hình như còn tốt hơn.
Anh ta không rõ đằng sau cánh cửa đóng kín, anh trai có đi giày cho chị dâu hay không, nhưng mà anh ta nhìn mặt cô Tống lúc này đỏ hồng mà mang theo ánh sáng hạnh phúc, trong lòng lại âm thầm thề: Tương lai đối với cô gái mà mình yêu thương, nhất định cũng phải chăm sóc cô ấy như vậy, để cô ấy lộ ra nụ cười hạnh phúc như vậy.
Hai bên giày đã đi xong, bàn tay nhỏ của Tống Vĩnh Nhi dời đến trước ngực anh, muốn đứng dậy rời đi.
Thế nhưng, hai tay của Lăng Ngạo như tường đồng vách sắt giam cầm cô lại, nói cái gì cũng không thả cô xuống, còn nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt chăm chú kinh người: “Lúc nãy các em nói chuyện gì? Vui vẻ như vậy.”.