Hôn Lâu Sẽ Thành Sủng


Cuối hè đầu thu, bây giờ là lúc nhiệt độ nóng nhất, mặt trời đã trút hết sức lực còn lại của nó, trong không khí chẳng có chút nhẹ nhàng khoan khoái nào, luồng không khí oi bức làm cho tâm trạng vốn rối bời càng thêm bừa bộn.Kiều Chỉ bất động, cậu nhóc đẹp trai kia cũng không động, hai người cứ ngồi im lặng như thế, đều tự nghĩ về tâm sự của mình, mãi đến lúc Kiều Chỉ nghe được một tiếng “ục ục” rõ ràng.Cô từ từ quay đầu nhìn cậu nhóc: “… Con đói bụng à?”Cậu nhóc nghe thấy tiếng củng Kiều Chỉ, đầu tiên là mở to đôi mắt tròn xoe nhìn cô một cái, hệt như đang xác nhận mục đích của cô.

Song, thấy ánh mắt cô trong suốt, không giống như người xấu, cậu bèn gật đầu: “Sáng nay con chưa ăn cơm.” Mặc dù giọng cậu mang theo chút âm điệu trẻ con, nhưng từng lời rõ ràng, ngữ điệu trong trẻo.Cảm giác đói bụng, Kiều Chỉ rất rõ ràng, cho là cậu không có tiền, bèn đưa tay lên xoa đầu cậu, diu dàng nói: “Nhóc chờ cô một lát.”Lúc Kiều Chỉ mua bánh mì mới ra lò tới cho cậu nhóc, cậu cũng không đưa tay nhận ngay, mà đặt gấu bông sang một bên, tìm rồi lấy một cuốn tập ra khỏi balo của mình, xé một mảnh giấy, viết một tờ giấy nợ đưa cho Kiều Chỉ.“Con không có tiền, nên đây là con nợ cô!” Tuy cậu còn nhỏ, nhưng chữ viết cũng rất đẹp.Khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc đẹp trai đầy bộ dạng nghiêm túc, trông không hài hòa chút nào, nhưng Kiều Chỉ cũng không cười.

Tuổi còn nhỏ như vậy đã có phong thái đĩnh đạc, có thể thấy cậu nhóc được nuôi dạy rất tốt.Nhận lấy “tờ giấy nợ” cậu đưa, dịu dàng nói: “Được, vậy con nhất định phải nhớ nhé!”Cậu nhóc trịnh trọng gật đầu, lúc này mới nhận lấy bánh mì trong tay Kiều Chỉ, há miệng to mà ăn.Kiều Chỉ ngồi xuống bên cạnh cậu, một tay cậu cầm bánh, tay kia cứ ôm khư khư con gấu bông Husky kia.

Xem ra nó rất quan trọng với cậu.Husky rất lớn, lông màu xám trắng, thoạt trông bộ dạng rất tinh nghịch.


“Chó của em dễ thương quá.” Kiều Chỉ nhìn con Husky, cố gắng tập trung bản thân nói chuyện phiếm với cậu nhóc, bây giờ đầu óc cô chỉ cần nghĩ một chút là sẽ thấy hình ảnh Cố Diệp Thần và cô gái kia ngồi chung với nhau.

Cô không muốn nghĩ nữa, cố gắng để mình bình tĩnh lại, cô không muốn tạo ra bất kỳ nghi ngờ nào trong lúc cô thiếu lý trí nhất.Trên mặt cậu nhóc lộ ra một vẻ tự hào, tay nhỏ bé vuốt lông của con Husky: “Đây là do ba con làm riêng theo yêu cầu của con, nó giống con Husky trước đây ba nuôi như đúc, nhưng ba nói con quá nhỏ, không hợp để nuôi chó, nên mới làm cho con một con chó bông.

Lúc ông ấy không ở bên cạnh, nó sẽ thay ba ở với con.”Nói đến cha của mình, vẻ mặt cậu nhóc đầy tự hào, vậy cậu nhất định phải yêu ba mình lắm.Kiều Chỉ lấy chai nước bên cạnh, mở nắp ra đưa cho cậu, thuận miệng hỏi: “Vậy ba của con đâu rồi? Vì sao con lại đi một mình, hai người bị lạc à?”Bàn tay nhận nước của cậu nhóc run rẩy rõ ràng, rồi sau đó, cậu rũ mắt tiếp tục ăn bánh mì, che đi sự mất mác trong ánh mắt, nhỏ giọng nói: “Ba con qua đời rồi.

Mẹ không cần con nữa, nên bây giờ con đang ở cô nhi viện, hôm nay là do con lén đi ra ngoài.”Kiều Chỉ hơi sửng sốt, trong lòng nhói lên.

Lúc cô mất đi ba mẹ, hẳn cũng ở tuổi này đi.Cô dịu dàng xoa đầu cậu, cố hạ giọng mình xuống: “… Không sao đâu con, rồi tất cả sẽ ổn thôi.” Cô biết tất cả những lời này đều là phí công vô ích, nhưng lúc này đây, trừ những hy vọng trống rỗng đó ra, cô còn có thể cho cậu bé cái gì nữa?Nhưng điều Kiều Chỉ thấy ngoài ý muốn nhất chính là cậu nhóc giơ bánh mì trong tay lên: “Giống như lúc này, lúc con đói bụng, cô đã hiện ra, phải không?” Giọng cậu nhóc ẩn chứa sự trưởng thành không hợp tuổi, song cũng mang những mong ước đúng với tuổi mình, ánh mắt Kiều Chỉ hơi ửng đỏ.“Ừ, tất cả rồi sẽ ổn thôi…” Kiều Chỉ nhẹ nhàng nỉ non, ánh mắt có chút hoảng hốt, tất cả rồi sẽ ổn, nhưng “tất cả” là ngày nào đây?Kiều Chỉ gọi xe taxi, đưa cậu nhóc đến cô nhi viện An Tâm ở vùng ngoại thành, lúc còn cách nơi đến rất xa, cậu nhóc bèn bảo xe ngừng lại, sau đó bước xuống.

Kiều Chỉ nói muốn đưa cậu vào, cậu nhóc từ chối, còn khăng khăng phải thấy cô đi trước.Kiều Chỉ không lay chuyển được cậu, bèn lấy một mặt dây chuyền bằng thạch anh hình quả táo ra cho cậu: “Quả táo là ý bình an, cô tặng nó cho con, con phải nhỡ kỹ có một ngày con phải mua bánh mì cho cô nhé!”Đôi mắt sáng trong suốt của cậu nhóc nhìn thẳng cô một lúc lâu, đoạn cậu mới nhận mặt dây chuyền kia: “Con tên là Ngôn Mộc, con nhất định sẽ trả lại cô.”Kiều Chỉ nhìn ra ngoài bằng cửa kính phía sau xe, chỉ thấy bóng dáng bé nhỏ kia càng ngày càng xa, bước từng bước kiên định về phía cửa cô nhi viện.

Kiều Chỉ chỉ cảm thấy như có gì đó nghẹn lại, ánh mắt chua xót lạ thường.*Lúc trở lại thăm gia đình, trời đã sắp chững tối, Kiều Chỉ bước vào từ ngoài cổng lớn nhà họ Cố, vốn tưởng tằng Cố Diệp Thần đã ở ngoài nhiều ngày, sẽ không về nhà, không ngờ cô đã tính sai.


Một chiếc xe Audi im lặng đậu ở ngoài cửa, dưới ánh đèn, chính chắn vững vàng như chính chủ nhân của nó.Do dự một lúc lâu, cuối cùng Kiều Chỉ vẫn quyết định không đi vào, quay đi thì xui sao lại đụng phải má Vương đi đổ rác về.“Tiểu Chỉ, con về rồi à, sao còn chưa vào nữa? Bà chủ đã đợi con từ trưa rồi đó.”Kiều Chỉ thở dài, bình thường mọi chuyện đều xảy ra lúc người ta không phòng bị.Trong phòng khách không có ai, mẹ Cố đang nấu cơm trong bếp.Kiều Chỉ vừa đặt túi xuống, cửa thư phòng liền mở ra, Cố Diệp Thần đi từ trong đó ra ngoài.Gặp lại bất ngờ không kịp trở tay, lúc này Kiều Chỉ còn chưa chuẩn bị tốt.Cố Diệp Thần nhìn thấy cô, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên, trong mắt cũng hiện lên tình cảm dịu dàng, chân dài sải vài bước đã đến trước mặt Kiều Chỉ, bàn tay to tự nhiên muốn đến gần đỡ túi cho cô.

Chẳng biết từ lúc nào, anh đã xem động tác này như một loại thói quen.Chỉ làm theo bản năng, không hề tự hỏi.

Kiều Chỉ quay đầu né tay anh đi, thật ra cô không hề cố ý, chỉ là nhìn bàn tay này, cô lại nhớ đến việc trưa nay nó còn nắm lấy tay ai kia.

Chẳng biết anh có từng xoa đầu cô gái kia vô cùng thân thiết như cô hay không.Tay Cố Diệp Thần ngừng giữa không trung.

Kiều Chỉ không dám nhìn ánh mắt đầy tò mò tìm hiểu của anh, cố gắng che dấu tình trạng thật của mình, chỉ là Cố Diệp Thần ở trong quân ngũ nhiều năm, còn bắt đầu từ một lính trinh sát, làm sao lại không phát hiện được.Anh bình tĩnh thu tay về, hệt như không có gì xảy ra: “Sao em về trễ vậy?”“Ra ngoài dạo phố với bạn, em đi giúp mẹ nấu cơm trước đây…” Kiều Chỉ né tránh ánh mắt anh, cúi đầu đi men bên cạnh anh mà vội vã chạy vào bếp.Cố Diệp Thần nhìn theo bóng dáng vội vã của cô, mày nhíu chặt lại.


Anh nghĩ đến chuyện ngày hôm đó, mặc dù vẫn chưa nói rõ, nhưng hẳn cô cũng đã hiểu ý của anh.

Bất kể là thế nào, cô cũng không nên có bộ dạng tránh như rắn rết hiện tại.

Rốt cuộc là đã hỏng ở chỗ nào, hay là anh đã vội vàng quá, khiến cho cô sợ hãi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận