Hôn Lâu Sẽ Thành Sủng


Khi Thai Linh biết chuyện của Kiều Chỉ thì đã là ngày hôm sau.

Vì cô xin nghỉ không đi làm, anh ta mới biết được chuyện đã xảy ra qua lời quản lý phòng Marketing.

Người này cho rằng đó không phải chuyện gì lớn nên đã không báo cáo cho anh ta biết.Thai Linh không kìm được mà chửi thầm một tiếng, đoạn quay người đi mất.

Trưởng phòng Marketing đứng ngây ra tại chỗ.

Thì đó vốn không phải chuyện lớn gì mà?Sau khi xoay điện thoại vòng vòng trong tay mấy lần, Thai Linh nhấn vào số điện thoại của Cố Diệp Thần, nhưng ngay lúc sắp nối được máy thì anh ta tạm ngừng hai giây, đổi thành gọi cho Tề Trăn.Người này nhận điện thoại rất nhanh, giọng nói có phần mệt mỏi: “Sao vậy?”“Đã tìm được người chưa?”“Tìm được rồi, chúng tôi đang trên đường đi đón.”Thai Linh nhẹ nhàng thở ra.

May mà tìm được rồi, bằng không sợ là Cố Diệp Thần phải tự trách chết mất.“Diệp Thần có khỏe không?”“Hai ngày rồi không chợp mắt, bây giờ đang lim dim đấy.” Trong lời Tề Trăn cũng đầy uể oải.Sau khi Thai Linh suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng không nói gì mà cúp điện thoại.

Anh ta vẫn nên giảm bớt phiền phức cho cậu ấy.Trở lại văn phòng, Thai Linh càng nghĩ càng không đúng.

Trưởng phòng Marketing nói là Lương Vũ kia đưa Kiều Chỉ đến bệnh viện.

Mặt tên kia nhìn cũng thấy viết rõ mấy chữ “tôi có ý với cô” rồi.

Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Nếu anh em tốt bị đào góc tường ngay dưới mắt mình, anh ta thật sự chịu không nổi.Sáng sớm đi làm Diệp Thanh đã nghe được chuyện của Kiều Chỉ.


Cô nàng bèn gọi một cú cho cô bạn, tuy là người kia nói không sao, bảo cô nàng đừng lo lắng, nhưng dù sao Kiều Chỉ cũng chỉ có một mình, đi đứng lại không thuận tiện.

Diệp Thanh vẫn cảm thấy không yên, nghĩ một lại bèn chạy đến văn phòng của Thai Linh xin nghỉ phép, muốn đi thăm Kiều Chỉ.Thai Linh vuốt cằm nhìn Diệp Thanh một lúc lâu, ánh mắt chớp chớp, chậm rãi mở miệng: “Xin phép cũng không phải không được, nhưng có điều kiện này…”Diệp Thanh nhìn anh ta đầy đề phòng: “Giám đốc Thai, anh có biết trên mặt anh viết bốn chữ to đùng không?”Thai Linh nghi ngờ mà sờ sờ mặt, nhíu mày: “Bốn chữ?”Diệp Thanh gật đầu, gằn từng tiếng: “Tôi – có – âm – mưu.” Mấy hôm nay, ở phòng Kỹ thuật, hai người anh tới tôi đi, đã rất tinh tường đấu pháp.

Tuy thái độ làm người của Thai Linh không ra gì, nhưng trong công việc cũng cẩn thận tỉ mỉ, vô cùng nghiêm túc.

Nói trắng ra là Diệp Thanh rất bội phục người này trong khoảng công việc.

Lúc này, trong lời của cả hai đều không mang cảm giác “giương cung bạt kiếm” như trước nữa.Thai Linh co rút khóe miệng.

Cô gái này thật sự là càng ngày càng xéo xắt.Anh ta đứng dậy đi đến cạnh Diệp Thanh, đưa tay lên: “Coi như cô nói đúng.

Cô muốn đi cũng được thôi, nhưng phải đưa tôi theo.”Diệp Thanh không tin được mà há hốc: “… Anh đi làm gì?”“Sao đây, quan tâm nhân viên của mình là sai à?” Thai Linh hỏi lại với vẻ mặt chính nghĩa.“Đúng là chồn cáo chúc tết gà*…” Diệp Thanh trề môi than.(Sel: Thành ngữ TQ, chỉ sự thân thiện vờ vịt)Giọng cô nàng cũng không hề nhỏ, tất nhiên Thai Linh nghe rất rõ ràng, lập tức vui lên: “Diệp Thanh, cô bảo ai là gà đấy? Kiều Chỉ à? Ha ha ha…”Tiếng cười nhạo của Thai Linh khiến Diệp Thanh giận dữ.

Cô nàng không do dự chút nào mà tung cước đạp manh lên chân của Thai Linh.

Anh chàng ăn đau, muốn vòng tay ôm lấy người Diệp Thanh không cho bỏ chạy.


Cô nàng lảo đảo vài cái rồi nhào vào trong lòng anh ta.

Thai Linh nhất thời không đỡ kịp, “ầm” một cái, hai người ngã xuống đất, cằm của Diệp Thanh đập một cái rõ kêu vào lồng ngực cứng rắn của Thai Linh.Diệp Thanh nhe răng nhếch miệng, mặt Thai Linh thì đen đến mức không thể đen hơn.

Anh ta hít một hơi thật sâu, không biết có phải xương sườn anh ta bị gãy rồi không?“Diệp Thanh, nếu lần này cô dám không dẫn tôi đi.

Tôi sẽ không cho cô thấy mặt trời ngày mai!” Thai Linh nghiến răng nghiến lợi.

Người phụ nữ này đúng là sát tinh.

Lần trước là “phía trước”, bây giờ lại là “phía sau”.

Tiếp nữa hẳn là cả người luôn?Diệp Thanh cười ha ha đầy xấu hổ, cũng không dám phản bác nữa.

Ở khoảng cách gần thế này, cô nàng thật sự có thể cảm nhận rõ sát khí tràn từ trong ra ngoài của Thai Linh.

Diệp Thanh sợ là anh ta kích động thật mà bóp đứt cổ mình.“Còn chưa đứng dậy nữa? Lại còn cười ngây ngô?” Thai Linh oán hận mà duỗi ra ra giúp.Diệp Thanh dùng cả tay và chân mà ngồi dậy, Thai Linh giúp đỡ nâng lên, lưng đau đến mức rên rỉ.“Linh, anh đâu rồi?” Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa tượng trưng, rồi cửa ban công bị người ta đẩy ra một cái.Diệp Thanh hoảng sợ, cơ thể đang ngồi dậy bị vấp phải giày của Thai Linh.


“Bùm” một tiếng, cô nàng lại ngã lên người anh ta một lần nữa, Thai Linh mới ưỡn được nửa người lên thì bị cô nàng đè cho cái tiếp.

Sau một cơn sấm, anh ta ý thức được đầu Diệp Thanh đang tựa ở “nơi nào đó” của mình.Tô Tử há hốc mồm nhìn một màn trước mắt: Chỉ thấy Diệp Thanh nằm úp sấp lên quần của phó giám đốc, tay của anh lại đặt trên đầu cô ta.

Trên mặt Thai Linh thì thấp thoáng biểu cảm vừa sung sướng vừa kìm nén.Ngoài cửa truyền đến một trận la hét.

Đây là cửa văn phòng của Thai Linh ở phòng Kỹ thuật, nên bên ngoài chính là nơi làm việc của cả phòng.

Cửa vừa mở ra, người bên ngoài thấy chuyện bên trong là “hiểu ngay”.Đám đàn ông khá lớn tuổi trong phòng nhìn họ với vẻ “lọc đời”.

Đã sớm thấy hai người này không hợp lý rồi, chỉ là họ không ngờ mới sáng sớm họ đã “hừng hực” như thế.

Đã… một lúc rồi, “hỏa khí” của phó giám đốc vẫn lớn như vậy, xem ra cơ thể thật sự không tồi đấy.Hai người bị té ngã hai lần, đầu óc đều có phần choáng váng, còn chưa kịp hồi hồn lại.

Diệp Thanh đã phát hiện ra có gì đó không đúng lắm, tay nhỏ còn đưa lên trên, chà chà hai lần.Tô Tử khẽ run lên, giọng trở nên lanh lảnh: “Hai người lại làm gì vậy?”Diệp Thanh tiếng thét chói tai của cô ta thức tỉnh, tự thấy mình đang nằm úp ở đâu.

Tức thì, một tiếng hét khác phá vỡ chân trời.

Diệp Thanh vội vã đứng dậy khỏi người Thai Linh, chỉ vào anh ta, không nói nổi lời nào.Thai Linh đỡ lưng, từ từ đứng dậy, giận dữ mà quát: “Anh cái gì mà anh? Câm miệng cho tôi.”Diệp Thanh nhìn thoáng qua đám người Tô Tử ở bên ngoài.

Một người có “trái tim lớn” như cô nàng thật sự không chịu nổi chuyện xấu hổ như vậy.


Diệp Thanh vừa thẹn vừa phẫn, ôm khuôn mặt nhỏ đỏ bừng mà tung cửa xông ra ngoài.Thai Linh nhìn theo bóng lưng cô nàng bỏ đi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Không biết cô nàng có hiểu không, chỗ kia của người đàn ông, không phải thích chạm là chạm vào.Anh ta chuyển mắt về phía Tô Tử đang đứng cạnh cửa, hừ một tiếng: “Có chuyện gì à? Có thì phiền cô đóng cửa đi vào rồi nói tiếp, còn không có thì đi ra ngoài đi.”Tô Tử đã hồi hồn sau cơn sợ hãi.

Thấy hai người như vậy, hẳn chuyện là ngoài ý muốn, khuôn mặt của cô ta cũng không còn như trước nữa.

Tô Tử gạt nụ cười đi, thuận tay đóng cửa lại, ngăn cản tầm mắt người ngoài.

Cô ta đi đến bên cạnh Thai Linh, hỏi: “Anh sao rồi? Ngã mạnh lắm à?” Nói xong còn định lấy tay xoa lưng cho Thai Linh.Anh ta chợt né tay Tô Tử: “Đừng đụng vào, đau…”“Linh, anh…” Cô ta do dự không biết mở lời thế nào.

Từ khi cô ta quay về công ty, cô ta đã nghe được rất nhiều tin đồn.

Tất cả đều là chuyện giữa Thai Linh và Kiều Chỉ, nói cả hai đã sớm “thò” một chân, còn nói hai người công khai “bán cơm chó” trong thang máy.

Tin đồn ra hình ra dạng, không phải do cô ta nghĩ nhiều.Thai Linh thăm dò một chút.

Đã không còn thấy bóng cô ngốc kia nữa.

Anh ta còn phải đi theo đến nhà Kiều Chỉ mà? Bằng không không phải anh ta phí mất hai lần ngã sao?Thế là Thai Linh không kiên nhẫn khoác tay: “Có chuyện gì đợi tôi về rồi nói.

Tôi vẫn còn việc, đi trước đây.” Nói xong, anh ta xoa thắt lưng, không hề quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.Tô Tử đứng tại chỗ cắn chặt môi dưới, trong mắt đầy cảm giác không cam lòng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận