Mắt thấy hai người kia đã như một cơn gió mà không còn bóng dáng, hai người, Kiều Chỉ trong cửa và Cố Diệp Thần ngoài cửa, đứng đối diện nhau thật lâu.Kiều Chỉ đứng một chân, chân bị thương không di chuyển được, lúc này đã đứng khá lâu nên có hơi không vững.
Thân mình cô khẽ lảo đảo, Cố Diệp Thần sải chân dài đi vào, bàn tay to đỡ lấy cô rồi bế bổng lên.
Kiều Chỉ la hoảng một tiếng, theo bản năng mà túm lấy phần áo trước ngực anh, vẻ mặt căng thẳng.
Cố Diệp Thần ôm cô vào phòng khách, cẩn thận đặt xuống sô pha, sau lại tự ngồi xuống, dùng bàn tay to xoa bóp nhẹ mắt cá chân cô vài cái.
Cơ thể của Kiều Chỉ lại càng căng thẳng hơn.Anh đứng thẳng dậy nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi: “Sao chân em lại bị thương?”Kiều Chỉ tránh việc nhìn thẳng anh theo bản năng, nhỏ giọng kể lại chuyện xảy ra ngày hôm qua.Cố Diệp Thần gật gật đầu, ngồi xuống phần ghế bên cạnh cô, dặn dò: “May mà không ảnh hưởng đến xương cốt, nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn thôi.
Trong khoảng thời gian này, em tuyệt đối không được tốn sức.”Kiều Chỉ gật đầu đáp lời.Cố Diệp Thần tự ngã vào sô pha với vẻ mặt mỏi mệt, duỗi thẳng chân dài, để bản thân hoàn toàn thả lỏng.
Kiều Chỉ nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tiều tụy của anh.
Trên mặt anh vẫn còn chút râu con lún phún, có thể thấy mấy hôm nay anh đã không nghỉ ngơi đàng hoàng.Cảm nhận được ánh mắt của cô, anh quay đầu lại nhìn.
Lúc này Kiều Chỉ không tránh ánh mắt của anh nữa: “Em thấy anh mệt chết đi được, anh có cần vào phòng nghỉ ngơi một chút không?”Cố Diệp Thần chậm rãi lắc đầu: “Anh tựa vào đây một lát là được.”Kiều Chỉ liếc anh một cái, đứng lên muốn đi ra ngoài.
Cố Diệp Thần đưa tay lên bắt lấy tay cô: “Chân còn bị thương, em muốn đi đâu?”“Em thấy anh mệt mỏi quá, định nấu chút nước ấm để anh lau mặt.”Khóe môi Cố Diệp Thần nhếch lên, tay kia đỡ lấy phần lưng mảnh khảnh của cô, giúp cô từ từ ngồi xuống lại: “Cứ ngồi trước đã, anh có lời muốn nói với em.”Kiều Chỉ ngoan ngoãn làm theo, lại quay đầu nhìn anh, cười như không: “Được.
Anh nói đi, em nghe.”Cố Diệp Thần nhìn cô, lại có hơi im lặng, hệt như không biết phải bắt đầu từ đâu.
Ngón tay cái của anh vô thức vuốt ve nơi mu bàn tay cô, mà Kiều Chỉ cũng không thúc giục, vẫn chậm rãi chờ đợi.“Kiều Chỉ…” Cố Diệp Thần chậm rãi mở miệng, rồi lại im lặng một lần nữa.
Anh đưa tay lên xoa trán, thở dài một tiếng: “Kiều Chỉ, anh không biết phải bắt đầu từ đâu.
Là từ lúc gặp em lần đầu bốn năm trước, hay từ khi anh khăng khăng* cãi lời ông già đi tòng quân…”(Sel: Nguyên văn là nghĩa vô phản cố – 义无反顾: Làm việc nghĩa nên không chùn bước)Lòng Kiều Chỉ run lên.
Cô nhìn về phía anh.
Cố Diệp Thần cũng đang nhìn cô bằng đôi mắt sâu hun hút, giọng nói khàn khàn mà gượng gạo: “Năm đó anh và ông già như nước với lửa.
Anh cứ luôn không hiểu vì sao ông ấy phản đối anh đi tòng quân, vì sao ông ấy thì được, còn anh lại không?”Cố Diệp Thần chuyển tầm nhìn về phía phần giấy dán tường hoa bách hợp ở đối diện, ánh mắt hoảng hốt như đang chìm vào những hồi ức đã lãng quên từ lâu: “Sau khi biết chuyện của em, anh đau lòng lắm.
Xót cho em, cũng xót cho ông cụ, nhưng dù có được nhìn thấy em như thế trong bệnh viện, cùng lắm anh chỉ cảm thấy tiếc nuối thay cha mà thôi.
Anh chưa từng quên được hình ảnh đó trong quá khứ…”“Ông già nói, ông ấy không mong anh nhìn thấy cái chết.
Ngay lúc đó, anh đã cảm thấy rất buồn cười.
Đã bước vào quân đội, hơn nữa còn đến nơi như thế, thì phải chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết, sao lại sợ hãi nhìn thấy những điều đó chứ?”Dường như Kiều Chỉ đã thoáng cảm nhận được gì đó, không hiểu sao lòng cô lại căng thẳng lạ lùng.“Vậy mà, phải đến lúc anh tận mắt nhìn thấy chiến hữu ra đi, anh mới hiểu, rằng loại cảm giác đó như khiến con người ta phát điên.
Đã có nhiều người như thế, họ đều là những chiến hữu đã từng vào sinh ra tử với anh.
Mới khắc trước họ còn vui vẻ hò reo cùng anh, khắc sau đã đầy máu mà nằm đó…” Cố Diệp Thần cười chua chát.Kiều Chỉ im lặng nhìn anh.
Qua ánh mắt Cố Diệp Thần, cô thấy rõ sự bi ai khó nén.“Ngôn Trạch Dật.
Năm đó anh và anh ấy cùng nhập ngũ, chúng ta là anh em có thể giao lại phía sau cho đối phương.
Chỉ cần người kia ở đó, người còn lại sẽ cảm thấy vô cùng an tâm, cảm thấy sau lưng mình an toàn…”Lòng Kiều Chỉ thấp thoáng chút xúc cảm khác thường.
Tiếng nói của Phó Hiên bất ngờ hiện lại bên tai:“Năm đó, ở đây có doanh trưởng Cố và tham mưu trưởng Ngôn của sư đoàn hải quân lục chiến là nổi tiếng nhất.”“Chỉ tiếc là, không được thấy vị tham mưu trưởng Ngôn kia nữa.”“Dạ, cũng mới năm trước thôi, tham mưu trưởng Ngôn hi sinh vì nhiệm vụ…”“Chuyện cụ thể thế nào thì đều là cơ mật cả.
Em cũng không biết nhiều, chỉ nghe là nhiệm vụ đó rất khủng khiếp, không ít người đã hy sinh…”Kiều Chỉ cắn chặt môi dưới, tay nhỏ nắm chặt bàn tay có hơi cứng lại của Cố Diệp Thần theo bản năng.
Xem ra chuyện cô hy vọng không xảy đến nhất vẫn trở thành việc thật đã rồi.Không khí trong phòng lắng xuống.
Sắc trời đã gần như tối sầm đi, trong phòng lại không bật đèn, chỉ còn chút ánh sáng tàn mà mặt trời gửi lại phòng khách, tạo nên những vệt loan lổ ở khắp nơi.Cố Diệp Thần ngày thường vẫn lạnh nhạt tự tin, bình tĩnh như đã nắm hết trọn trong tay, vậy mà lúc này lại như đã mất toàn bộ sức lực, cả giọng nói cũng đầy sự mệt mỏi.
Kiều Chỉ cảm thấy cõi lòng cứ truyền đến từng trận đau nhói.
Cô vô cùng cẩn thận mà nhích lại gần anh, luồng tay vào sau lưng áo cường tráng của Cố Diệp Thần.
Có một số chuyện, không phải cứ dùng từ ngữ là có thể an ủi được.
Điều duy nhất cô có thể làm, chính là để anh cảm nhận được cô đang ở cạnh anh mà thôi.Cố Diệp Thần trở tay nắm ngược lại tay cô, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về mái tóc Diệp Chỉ.
Giọng anh tràn đầy hối hận và muộn phiền: “Anh vẫn luôn suy nghĩ.
Nếu ngày đó anh nhanh hơn một giây, chuyện sẽ đi theo một hướng khác.
Thật sự chỉ cần một giây mà thôi…”Kiều Chỉ nắm siết lấy anh, tay nhỏ nhẹ nhàng che miệng anh lại, liều mạng lắc đầu: “Không đâu, không đâu…”Cố Diệp Thần gộp tay cô vào lòng tay mình, chậm rãi khép lại, đôi mắt ửng hồng: “Chuyện đó cũng đã qua hơn nửa năm rồi, anh chưa từng dám chạm vào súng nữa.
Mỗi lần thử lại, tay của anh sẽ run lên, anh sẽ nhớ đến người bạn đã ngã xuống trước mặt mình.
Anh biết mình mãi mãi sẽ không thể trở lại quân đội nữa, cuối cùng không thể không ngốc ở đó nữa…”Kiều Chỉ cắn chặt môi.
Không hiểu vì sao, cô nhớ đến ba của mình, cả sự bi ai mấy năm nay của ba Cố.
Cũng có thể là vì đau lòng cho Cố Diệp Thần, nước mắt không kìm được mà cứ tuôn mãi không thôi.
Ý chí và đức hi sinh của quân nhân, những tình cảm gắn bó sinh tử… Tất cả luôn khiến người ta cảm động sâu từ tâm khảm.Cố Diệp Thần ôm chặt lấy cô, vùi đầu vào cổ Diệp Chỉ, một giọt ấm áp chạm vào lòng cô qua nơi đó.Hai người cứ ôm nhau như thế, mãi đến khi trời chiều dần dần hạ xuống chân trời.
Đèn đường lần lượt sáng lên, ánh sáng mờ ảo chiếu xuyên qua cửa kính ban công.Cố Diệp Thần dần dần bình tĩnh lại: “Trạch Dật luôn nhắc đến vợ con mình.
Em có biết quân nhân luôn không nên lập gia đình không? Nhất là những người thuộc bộ đội đặc chủng.
Có một lão đội viên của bọn anh thường xuyên không được nhìn thấy vợ mình.
Khó khăn lắm mới được gặp nhau, vậy mà ngày hôm sau vợ anh ấy đã ly hôn với ảnh.
Nguyên nhân là vì nửa đêm, lúc đang ngủ, chị ấy không cẩn thận chạm phải anh ấy, kết quả bị người kia bóp cổ đến suýt nữa tắt thở.”Nếu như là bình thường, Kiều Chỉ sẽ cảm thấy đây là một câu chuyện cười.
Nhưng bây giờ nghe xong, cô chỉ thấy lòng nhói lên một trận.“Vợ của Trạch Dật luôn chờ đợi cậu ấy, còn giúp cậu ấy nuôi dưỡng con.
Trạch Dật hay mang ảnh ra cho anh xem, nói là mấy năm nữa, sau khi xuất ngũ, cậu ấy nhất định phải bồi thường cho vợ con thật tốt…”“Nhưng sau khi cậu ấy qua đời, đứa bé kia lại trở thành một gánh nặng.
Vợ của Trạch Dật muốn tái giá, người chồng mới kia không nhận đứa bé, cha mẹ cô ấy cũng cảm thấy đứa bé là một gánh nặng.
Gia đình của Trạch Dật đã sớm không còn ai, không có thân thích nào cả…” Cố Diệp Thần nói xong, giọng điệu đột ngột nhỏ dần rồi biến mất.Anh ngẩng đầu lên từ nơi cổ Kiều Chỉ, đối diện với cô, đôi mắt sâu thẳm giữa bóng đêm: “Kiều Chỉ, chuyện này anh đã thương lượng với ba nhiều rồi, lại không biết nên mở lời với em như thế nào…”“Anh muốn nhận nuôi đứa bé kia phải không?” Kiều Chỉ nhìn anh, dịu dàng mở lời, trong mắt vẫn còn rưng rưng giọt lệ chưa lau đi..