Hôn Lâu Sẽ Thành Sủng


Mấy ngày nay Cố Diệp Thần bận việc công ty, đi sớm về trễ.

Từ sau khi anh tiếp quản chuyện gia đình, ba Cố sung sướng tự tại, cũng chẳng thèm đến công ty nữa, ngày nào cũng ở nhà chơi cờ tỉa hoa, thật sự nhàn nhã.Chân của Kiều Chỉ bị thương, ba mẹ Cố nghiêm khắc bắt cô chỉ được ngồi một chỗ, không được làm gì hết.

Kiều Chỉ đành phải nghe theo, hưởng thụ đãi ngộ “cơm dâng tận miệng” của giới quý tộc.Tuy Ngôn Mộc vẫn không thích nói chuyện, nhưng rất thích theo cạnh Kiều Chỉ.

Chỉ cần thấy cô ở đâu là thấy cậu ngoan ngoãn ở cạnh đó.

Sau mấy ngày chung đụng, cậu đã không còn bài xích ba mẹ Cố nữa, thỉnh thoảng lại đến cạnh xem ba Cố chơi cờ, lúc nhận hoa quả của mẹ Cố sẽ mỉm cười.

Tuy cậu vẫn còn hơi kỳ lạ, nhưng ba mẹ Cố đã vui mừng lắm.Nhưng mà Cố Diệp Thần, anh không hay ở nhà, Ngôn Mộc không có cơ hội tiếp xúc với anh.

Bình thường Cố Diệp Thần vừa lạnh lùng vừa xa cách, nhìn thấy cậu lại hơi cẩn thận.Kiều Chỉ cảm thấy như vậy không ổn.

Dù sao sau này ba người họ cũng sẽ sống chung với nhau, cô và anh lại chưa từng làm ba mẹ, Ngôn Mộc thì thiếu khuyết tình thương của ba.

Dù thế nào cũng phải tìm chút cách để họ gần gũi mới tốt.Ngày hôm nay, Kiều Chỉ ngồi trên giường chờ chồng về, mãi sau nửa đêm mới nghe thấy tiếng cửa phòng khẽ đóng lại, theo sao đó là tiếng bước chân nhỏ nhẹ và hương rượu thấp thoáng.Cố Diệp Thần thấy Kiều Chỉ còn thức thì nhíu mày: “Sao em chưa ngủ nữa?”Mấy ngày nay, chân Kiều Chỉ đã ổn hơn, bây giờ cô đi chậm một chút cũng không thành vấn đề.

Cô bèn đến bên cạnh anh, nhận lấy áo khoác trong tay anh, cười bảo: “Ngày nào cũng ở không, ngủ không được!”Cố Diệp Thần xoa phần lưng mảnh khảnh của cô, tựa đầu nơi hõm vai Kiều Chỉ, dịu dàng nói: “Chờ anh về à?”Hơi thở bên tai mang theo chút hương rượu khiến mặt Kiều Chỉ ửng hồng.

Cô khẽ đẩy anh: “Đi tắm rửa đi!”Cố Diệp Thần cúi đầu cười, nghiêng người cắn vành tai non mềm của cô một chút.


Kiều Chỉ treo xong áo khoác, lấy đồ ngủ bên cạnh đưa cho anh: “Em đã chuẩn bị sẵn nước nóng rồi.”Đợi anh tắm xong, ngồi lên giường, Kiều Chỉ mới ngồi ở bên cạnh, nhìn anh mà hai mắt long lanh.

Vốn Cố Diệp Thần định nằm xuống, nhưng thấy vẻ mặt “em có lời muốn nói với anh” thì lại ngồi dậy: “Sao thế em?”Kiều Chỉ nhìn anh đầy mong đợi: “Ngày mai là cuối tuần, anh có phải làm nữa không?”Cố Diệp Thần sửng sốt, chợt nở nụ cười: “Không đi, ngày mai ở nhà với em và Tiểu Mộc.” Mấy ngày nay anh tăng ca thêm giờ cũng là vì chừa ngày mai ra ở bên cô thật tốt.Kiều Chỉ nở nụ cười: “Vậy ngày mai chúng ta đi công viên giải trí đi!”Công viên giải trí? Cố Diệp Thần nghe vậy thì mặt nhăn mày nhíu.

Sợ là cô muốn đưa Ngôn Mộc đi chơi vui một chút, nhưng mà với tính cách của Ngôn Mộc… Sợ là công viên giải trí không hợp lắm! Mà chân cô cũng không tiện nữa.Kiều Chỉ thấy anh hơi do dự, vội nói: “Chân em không còn việc gì đâu, chỉ cần đi chậm một chút là được.

Mấy ngày nay em toàn ở nha, chán đến sắp chết rồi.

Ngày nào mẹ cũng bắt em ăn cái này ăn cái kia, còn uống thuốc Đông y, chúng ta đi ra ngoài thay đổi khẩu vị đi!” Nói xong, ngữ khí của cô còn mang ba phần hờn dỗi, ẩn chứa sự nài nỉ.Tất nhiên Cố Diệp Thần cũng biết cuộc sống của cô mấy ngày nay đã “bi thảm” đến mức nào.

Anh cưng chiều mà chọt nhẹ vào cái mũi nhỏ của cô: “Được, mai sẽ cho em ra ngoài.”Kiều Chỉ thấy anh đồng ý rồi thì cười vui vẻ, đưa tay tắt đèn ngủ đầu giường, xốc chăn lên chui vào trong: “Ngày mai chúng ta đi sớm một chút, đừng để ba mẹ phát hiện, không là không ra được cửa đâu!” Trên chân cô có vết thương, chắc chắn ba mẹ Cố sẽ không đồng ý.Cố Diệp Thần cũng nằm xuống, bật cười như đáp lại.Hai người không nói chuyện nữa, trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng thở nhỏ bé.

Một lúc lâu sau, Cố Diệp Thần luồng tay qua ôm lấy lưng Kiều Chỉ, cơ thể chậm rãi đè lên trên.Kiều Chỉ cứng cả người, hô hấp có hơi dồn dập.

Từ khi quay lại gia đình, Cố Diệp Thần vẫn luôn rất “giữ thân”, tuy là hai người thường xuyên ngủ chung một giường, nhưng trừ thỉnh thoảng sẽ ôm cô ra, hôn nhẹ này nọ, thì anh chưa từng có nửa phần vượt giới hạn.Tim hai người đều đập nhanh hơn.

Giữa đêm khuya, tiếng đập trong lồng ngực càng lộ rõ, lửa nóng cũng thiêu đốt lạ thường.

Kiều Chỉ chẳng dám ngọ nguậy chút nào, mãi mới tìm lại được giọng bản thân: “Anh uống rượu à?”“Ừ.” Cố Diệp Thần cúi đầu thủ thỉ: “Lúc nãy có ăn chung với mấy cổ đông, uống chút tượng trưng thôi!” Bình thường anh cũng không uống rượu, thỉnh thoảng có vài lần thì không nhiều lắm.

Vậy nên, từ sau lúc đó, anh vẫn luôn tỉnh táo.

Nhưng bây giờ cô đang nằm cạnh, chút rượu nếp kia cũng đủ phát huy tác dụng của nó, khó nén được mà mất tự chủ.Lửa nóng đã gần như thiêu đốt vành tai cô, rồi lại dần chạy xuống cổ, bàn tay to trong chăn cũng len vào theo váy ngủ mỏng nhẹ của cô.Kiều Chỉ khẽ “ưm” một tiếng, cơ thể như vô lực mà xụi lơ trong lòng anh.


Cố Diệp Thần khẽ nhổm dậy, hai tay chống nơi sườn cô, cúi đầu hôn lên cánh môi non mềm của cô.

Kiều Chỉ dịu dàng đáp lại anh.

Môi anh một xuống dần, hơi thở phả ra ngày một nóng bỏng, hương sữa tắm thơm mát xen lẫn hương rượu mê say.

Nhiệt độ buổi tối như lên men, lên càng cao hơn, Kiều Chỉ không kìm được mà vặn vẹo cơ thể, tay nhỏ bé siết chặt bờ vai Cố Diệp Thần.Bàn tay anh tiếp tục đi xuống, vén làn váy mỏng, chậm rãi xoa nắn nơi bụng cô, ý tiếp tục không ngừng.

Cảm giác xa lạ đột ngột ập đến khiến Kiều Chỉ khẽ sửng sốt, tay nhỏ ngăn lại bàn tay anh.

Cố Diệp Thần ngừng lại, ngẩng lên nhìn cô, đôi mắt sâu hun hút: “Nếu em không muốn, anh sẽ dừng lại!”Khuôn mặt nhỏ của Kiều Chỉ đỏ như xuất huyết, hai mắt nhắm nghiền không dám nhìn anh.

Cô đưa hai tay lên mặt, nhỏ giọng trả lời: “Em..

Ừm..

Hôm nay em không tiện…”Cố Diệp Thần khẽ giật mình, đoạn nhìn người dưới thân đã gần như xấu hổ đến mức không dám mở mắt.

Không phải không được, mà là không phải lúc.

Vì sự từ chối của cô, lòng anh mới nhẹ dần xuống, thoát khỏi trên người cô, song vẫn không kìm được mà ôm cô vào trong lòng.


Cơ thể anh hơi cứng lại, cánh tay ôm cô cũng không được tự nhiên, hơi thở lại có phần khó nén.

Cuối cùng, anh cúi đầu nói nhỏ: “Kiều Chỉ…” Bàn tay to cầm lấy tay nhỏ, dẫn nó đến nơi nào đó.

Kiều Chỉ cắn chặt môi dưới, tay nhỏ bé hơi co lại.

Cố Diệp Thần lại nỉ non một lần nữa: “Tiểu Chỉ…” Trong lời nói ẩn hiện chút thỉnh cầu.Anh chưa từng nói bằng giọng mềm yếu như vậy… Kiều Chỉ không đành lòng từ chối, tay nhỏ bé chậm rãi thả lỏng, thỏa mãn cái ý muốn của anh.Đêm, trời những sương, dưới ngọn đèn mờ ảo, hai thân thể không ngừng giao triền.

Họ hỗn loạn cúi đầu, thở dốc, rồi theo một tiếng gầm kìm nhẹ, Kiều Chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay một khoảng nóng rực.

Cô xấu hổ giữ yên tay, không dám động đậy.Cố Diệp Thần hồi phục tâm thần một chút, đoạn mới rút từ trên tủ đầu giường ra hai mảnh khăn giấy, tỉ mỉ lau tay nhỏ cho cô.

Sau đó anh mới đứng dậy khỏi giường, vào toilet xử lý một chút.

Lúc trở về, anh cầm theo một cái khăn ấm, lại kéo tay cô sang lau một lần nữa.Kiều Chỉ quay lưng về phía anh.

Sau khi lên giường lại rồi, Cố Diệp Thần mới vòng tay sang ôm cô, Kiều Chỉ vẫn vùi đầu vào gối không nhúc nhích.

Anh thở dài một tiếng, dịu dàng nói vào tai cô: “Uống một chút rượu, có hơi không khống chế được.

Xin lỗi em nhiều…”Mặt Kiều Chỉ đỏ bừng, cô đột ngột quay qua, giận dữ cắn một cái vào bả vai anh.

Tuy là cô không cắn mạnh, nhưng vẫn đủ đế lại một dấu răng nhỏ.

Trút xong hết rồi, cô mới tựa vào lòng anh, mơ màng nói: “Em muốn ngủ, không được nói chuyện với em nữa!”Cố Diệp Thần ôm cô, cúi đầu cười: “Được, không nói nữa.


Ngủ đi!”Vào ngày nghỉ, công viên giải trí náo nhiệt lạ thường.

Người đến người đi đều cầm đầy những vé chơi trò chơi: Tàu lượn, thuyền hải tặc, cây búa lớn… Nơi nào cũng toàn là người, còn truyền đến không ít những trận hét lớn.Kiều Chỉ ngồi xổm xuống nhìn Ngôn Mộc: “Con muốn chơi gì nào?”Cậu nhóc liếc cô một cái, có hơi khinh thường mà trề môi: “Mấy loại như tàu lượn, búa lớn không cho trẻ con tham gia.

Mà mấy cái như vòng xoay, cầu trượt, con cũng không thích, hạ thấp chỉ số thông minh!”Sau một lúc há miệng cứng lời, Kiều Chỉ mới vỗ nhẹ đầu cậu nhóc, không cam lòng bảo: “Con có thể cho cô chút mặt mũi không?”Ngôn Mộc dẫu cái miệng nhỏ.

Cố Diệp Thần không nhịn được cười, bị Kiều Chỉ liếc cho một cái thì không dám hó hé gì nữa.

Bởi vì chuyện đêm qua, cô vẫn còn hơi chưa tự nhiên.Cố Diệp Thần nhìn về phía Ngôn Mộc, nhíu mày: “Có dám vào nhà ma không?”Ánh mắt cậu nhóc lóe lên, hếch cái cằm với Cố Diệp Thần: “Tất nhiên là dám!”Kiều Chỉ thì nhíu mày lại: “… Con muốn vào thật à?”“Tất nhiên là muốn.” Ngôn Mộc đeo túi xung phong đi về phía nhà ma.Cố Diệp Thần nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của cậu, khóe môi gợi lên một nụ cười, tay vòng lên nắm lấy tay Kiều Chỉ, kéo cô đi về phía trước.

Vốn cô đã đình giãy ra theo bản năng, nhưng tay anh cứ cứng như sắt thép, cô có giãy thế nào cũng không thoát ra được, cuối cùng chỉ đành bị anh nắm kéo đi.

Nụ cười trên môi Cố Diệp Thần càng âm trầm.Đến cửa nhà ma, Kiều Chỉ nuốt một ngụm nước bọt.

Vẻ mặt Ngôn Mộc vô cùng nghiêm túc, cơ thể nhỏ bé thẳng cả lên, có thể thấy rõ là căng thăng.

Tuy nhiên, cậu lại không thể hiện ra ngoài.

Cố Diệp Thần cười như không mà liếc nhìn cậu, lại quay người thì thầm với Kiều Chỉ: “Nếu em sợ, chi bằng đứng bên ngoài chờ.”Cô nghĩ nghĩ rồi khẽ gật đầu: “Được!” Hẳn cô nên cho hai cha con bọn họ cơ hội làm thân với nhau.Nhà ma rất tối, hai bên đường treo đầy các loại mặt quỷ.

Dưới ánh nến soi mờ, không khí ẩn hiện chút quỷ dị, thỉnh thoảng trên đầu lại truyền đến các loại âm thanh kỳ quái.

Phía trước còn có tiếng mấy nữ sinh bị dọa đến hét chói tai.Ngôn Mộc tự đi vào trong, ngay lập tức bị vây vào trạng thái căng thẳng.

Hai mắt đẹp của cậu mở thật to, tay nhỏ siết chặt bên người, không dám bật ra tiếng nào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận