Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Editor: Xám

Khoảnh khắc đó, chút thống khổ kia đã đâm tim hắn đau nhói.

Gió đêm thổi, trời sao lộng lẫy.

Ánh sáng đom đóm đêm hè tụ lại trước mặt hai người, rồi lại tản đi.

Tần Cửu nhìn thấy gương mặt Nhan Duật gần trong gang tấc.

Khuôn mặt hắn gần như vậy, dưới ánh trăng con ngươi đen như mực kia phản chiếu chút ánh sáng, đó là một chút ánh sóng dịu dàng như nước.

Chút ánh sáng dịu dàng đó, giống như chút ánh sáng đom đóm bay lượn trong không trung kia, không thể chiếu sáng thứ gì, nhưng thật sự làm ấm lòng Tần Cửu.

Cảm nhận được cánh tay mạnh mẽ của hắn xung quanh eo mình, Tần Cửu lại không phiền chán quá nhiều, ít nhất lúc này, nàng không muốn cầm trâm bạch ngọc đâm cánh tay hắn nữa. Mà là híp mắt phượng quyến rũ lại, nhìn hắn, mỉm cười nhợt nhạt: “Vương gia, ngài không nhân lúc ta hôn mê mà vô lễ với ta chứ? Khi ta hôn mê cũng rất có sức quyến rũ đấy."

Nhan Duật nhướng mày, không ngờ nàng trả nguyên vẹn lời hôm đó của hắn lại cho hắn, ánh mắt hắn lướt qua bờ môi không có sắc máu khẽ nhếch của nàng, trong lòng dấy lên chút gợn sóng không thể phân biệt rõ.

Màu mắt hắn nặng nề, cười thấp nói: "Quả thực lúc Cửu gia hôn mê rất có sức quyến rũ. Ngươi nhìn gương mặt thoa đầy phấn son đó, bờ môi tái nhợt nứt nẻ đó, y phục dính đầy bụi đất đó, và, và cả bả vai đẫm máu này nữa, ngươi nói xem, nếu như bản vương vô lễ với ngươi, hẳn là khẩu vị nặng lắm đây!"

Tần Cửu nhịn không được cười, làm căng vết thương trên bả vai thành đau đớn, không nhịn được nhếch mép.

Nhan Duật ôm Tần Cửu đi thẳng vào phòng, nhẹ nhàng đặt nàng ở trên giường, nhíu mày nói: "Ngươi bị thương không nhẹ, nằm trước đã, ta phái người đi mời ngự y đến đây."

Thật ra Tần Cửu rất rõ tình hình lúc này của cơ thể mình. Mặc dù nói lần này không tẩu hỏa nhập ma, nhưng nàng tuyệt đối không chịu để Nhan Duật đi mời ngự y, để lộ tình hình cơ thể mình, lập tức cười nói: "Chút vết thương nhỏ này, nào dám quấy rầy ngự y?"

"Nếu như là vết thương nhỏ, sao lại hôn mê lâu như vậy!" Lông mày Nhan Duật nhíu sâu lại, thản nhiên nói.

Tần Cửu nhìn chằm chằm đầu mày nhíu chặt của Nhan Duật, khóe môi đột nhiên nhếch lên, cười cực kỳ dịu dàng, nàng vẫy tay bảo Nhan Duật cúi người đến gần nàng một chút, nói nhỏ bên tai hắn bằng giọng nói khàn khàn: "Thì ra vương gia quan tâm đến ta như vậy, xem ra lần này ta bị thương, vẫn là đáng giá. Nếu như vương gia hỏi, vậy ta cũng không ngại nói với vương gia. Vương gia cũng biết, trong mắt các ngài võ công ta tu luyện là tà công, đạt được thông qua nam tử thiếu niên đến bổ dương. Cho nên, có lúc không khống chế được sẽ xuất hiện dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma. Nếu như vương gia thật sự quan tâm đến ta, không phải đi mời ngự y vứt đi gì đó, chỉ cần tìm vài nam tử thiếu niên đến cho ta, ta sẽ lập tức khá hơn."

Nhan Duật nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng, nhìn thấy bờ môi trắng bệch của nàng khi nói khi mở nói không dừng, mãi đến khi nghe rõ nội dung nàng nói, chỉ cảm thấy trong lòng bực bội đến tột cùng.

Đương nhiên hắn sẽ không quên tình huống khi gặp nàng ở ôn tuyền, khi đó nàng đưa tay cởi y phục của mấy thiếu niên kia, hắn tận mắt nhìn thấy. Về sau, mặc dù bốn thiếu niên kia được nghiệm chứng vẫn là đồng nam, nàng không tu luyện loại tà công đó, chỉ có thể chứng minh, lần đó không luyện.

Nhưng đến cùng nàng có từng luyện không, lúc đó, hắn không có cảm giác cũng không có hứng thú đi tìm hiểu chuyện đó. Thậm chí khi đình thẩm, Nhan Túc mời hắn đi làm chứng, hắn cũng mang theo thái độ trêu đùa một chút đi. Rốt cuộc nữ nhân này có tu luyện tà công hay không, đương nhiên chuyện đó không có chút liên quan gì đến hắn.

Lúc này, chợt nghe Tần Cửu chính miệng cười nói gợi ra chuyện đó như vậy, hơn nữa, nghe thấy nàng chính miệng thừa nhận nàng tu luyện tà công, Nhan Túc chỉ cảm thấy trong lồng ngực phiền muộn đến tột cùng, giống như bị thứ gì đó rất nặng đè lên. Có thoáng chốc, cảm thấy lo lắng lúc trước của mình với nữ nhân này đều giống như mắt mù.

Mặt hắn từ từ cứng đờ, trên mặt giống như phủ một lớp sương lạnh, khóe môi lại cong lên thành nét cười, lười biếng nói: "Loại chuyện tìm mỹ nam đó, bản vương thật sự không am hiểu lắm, bản vương am hiểu tìm mỹ nhân hơn. Như vậy, bản vương không giúp ngươi được rồi. Ngươi đi tìm người hầu tốt của ngươi tới, bảo hắn đi tìm cho ngươi đi!"

Hắn đứng dậy đi ra bên ngoài cửa, đóng cửa lại thật mạnh, đi thẳng.

Tần Cửu nghe tiếng bước chân hắn ngày càng xa, cuối cùng không nghe thấy nữa, chậm rãi thở dài một hơi.

Nàng và Nhan Túc so chiêu trên đài cao, đương nhiên là cực kỳ nguy hiểm, ra mồ hôi khắp người, sau đó lại bị ngoại thương kiêm nội thương, lại bị gió lạnh thổi, cơ thể hư hại này không thể chịu nổi nữa.

Nàng biết, Lệ Kinh hiện giờ, là một cục diện hỗn loạn.

Nàng đã đánh cược trong cục diện hỗn loạn đó, chỉ cho phép cược thắng không được thua.

Nếu như vở kịch nhập vai này đã đánh chiêng, cuối cùng nàng chỉ có thể quấn vào trong đó, nếu như có một ngày, nàng diễn vở kịch đó đến đỉnh điểm, diễn đến mức thế chấp tất cả vốn liếng của mình, vậy thì nhất định nàng cũng sẽ không sợ hãi và nghi ngờ.

8888888

Nhan Duật trở lại vương phủ, thị vệ trong phủ thấy sắc mặt hắn nặng nề, đều không dám quấy rầy. Hắn đi thẳng đến Mộng viên, đi qua cổng tròn, rẽ qua giả sơn, lập tức nhìn thấy giường trúc ban ngày mình mới ngồi vẫn kê dưới cây ngân hạnh. Hắn khoanh tay đi tới, lười biếng ngồi tựa trên giường trúc.

Sao sáng đêm sâu, đom đóm bay lượn, bên tai là tiếng nước suối trên giả sơn chảy xuống, gió lạnh lướt tới, lá chuối khắp sân đu đưa nhảy múa. Giữa trời đất là phong cảnh cực đẹp, chỉ là hắn ngồi đó, lại không có tâm trạng thong thả như ban ngày. Hắn ngồi trên giường trúc một lát, cảm thấy rất nhạt nhẽo, bèn đi thẳng vào trong nhà.

Lông mày hắn nhíu chặt, vạt áo trước của y phục vẫn dính vết máu. Tứ đại mỹ nhân vừa nhìn thấy, cho rằng Nhan Duật đã bị thương. Luống cuống tay chân bước lên, cởi y phục dính máu trên người hắn xuống, đến khi nhìn thấy y phục bên trong của hắn sạch sẽ, biết hắn không bị thương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Chiêu Quân thấy sắc mặt hắn tối sầm, không dám hỏi nhiều, chỉ nói với hắn nước nóng đã chuẩn bị xong, bảo hắn đi tắm trước. Nhan Duật lại không đáp lời, đưa tay nhặt áo ngoài vừa mới cởi ra lên, đưa ngón tay vuốt lên vết máu ẩm phía trên.

Điêu Thuyền không nhịn được nữa, đi lên trước, hỏi khẽ: "Vương gia, hôm nay ngài lên đài tỷ võ sao? Máu này của ai dính lên?"

Nhan Duật liếc xéo Điêu Thuyền một cái, một lúc lâu sau mới ném y phục đi, dặn dò Điêu Thuyền: "Cầm đi giặt sạch."

Điêu Thuyền bĩu môi nói: "Bên này đã rách một lỗ rồi, vương gia khẳng định vẫn cần? Chi bằng vứt thẳng đi!"

Chiêu Quân lẳng lặng nói: "Nha đầu ngươi, làm theo dặn dò của vương gia là được rồi."

Điêu Thuyền thè lưỡi, cùng Ngọc Hoàn, Tây Thi lui xuống.

Chiêu Quân thấy Nhan Duật không có ý định tắm rửa, bèn đứng ở phía sau hắn, thấp giọng nói: "Mấy ngày trước đó vương gia bảo nô tỳ điều tra lai lịch của Lưu Liên, nô tỳ đã dùng mạng lưới người trong tay, điều tra nhiều ngày không có tin tức, hình như có người cố ý cắt đứt thông tin của hắn. Chỉ biết hắn từng làm khất cái nửa năm ở vùng Cẩm Châu, sau đó đã vào Thiên Thần tông. Nô tỳ vốn cho rằng không tra ra được gì nữa, không ngờ cơ duyên xảo hợp, có một thân thích đến từ quê nhà của một thuộc hạ nhìn thấy bức họa của Tần Phi Phàm, lại nói hắn là Tư Đồ Dật."

"Tư Đồ Dật? Có quan hệ với Tư Đồ Trân?" Nhan Duật nhíu mày.

Tư Đồ Trân là ngự y trong cung, năm đó khi Bạch hoàng hậu xảy ra chuyện, bởi vì ông có liên quan đến vụ án, cho nên cũng gánh tội, bởi vậy người trong tộc của ông cũng bị liên lụy.

Chiêu Quân gật đầu: “Đúng vậy. Hắn nói phụ thân của Tư Đồ Dật chính là cháu họ hàng xa Tư Đồ Mẫn của Tư Đồ Trân, ông ta mở một hiệu thuốc ở thành Cẩm Châu, nghe nói Tư Đồ Dật nhiều bệnh từ nhỏ, nuôi dưỡng trong khuê phòng như nữ tử, rất ít ra ngoài, người từng nhìn thấy hắn rất ít. Ông ta cũng là từng nhìn thấy một lần trong lúc vô tình, mới nhận ra được."

"Nói như vậy, năm đó khi Tư Đồ Trân xảy ra chuyện, Tư Đồ Mẫn cũng chịu liên lụy, Tư Đồ Dật mới làm khất cái?" Nhan Duật hơi nhăn mày, thản nhiên nói.

"Vương gia, quả đúng là vậy, nô tỳ đã tra ra rồi. Quả thực cả nhà Tư Đồ Mẫn đã chịu liên lụy vì Tư Đồ Trân, cả nhà đều bị kết tội bỏ tù, ít ngày sau đã xử tử toàn bộ. Hơn nữa, năm đó trong vụ án ấy Tư Đồ Dật cũng chịu liên lụy bỏ mình. Bây giờ xem ra, chắc hẳn người chết là thế thân."

Nhan Duật nhíu mày, ánh mắt thâm trầm như nước..

"Thiên Thần tông thu nhận đệ tử, phần lớn là những cô nhi không nhà không người thân,  chắc là khi Tư Đồ Dật làm khất cái, đã được nhận vào Thiên Thần tông, không chắc chắn Tần Cửu biết thân phận thực sự của Tư Đồ Dật. Nếu như Thiên Thần tông biết Lưu Liên mang quan hệ thân thích với Tư Đồ Trân, e rằng sẽ không nhận hắn vào Thiên Thần tông." Chiêu Quân thản nhiên nói.

Nhan Duật gật gật đầu, đột nhiên hỏi: "Chiêu Quân, ngươi có biết, có một loại tà công tu luyện qua bổ dương không?"

Chiêu Quân sửng sốt, có chút chưa thích ứng được với việc Nhan Duật đột ngột thay đổi chủ đề câu chuyện. Câu hỏi này, nàng ta cảm thấy, hẳn là Nhan Duật biết rõ hơn nàng ta, chỉ là nếu như hắn đã hỏi như vậy, nàng ta cân nhắc một lát rồi nói: "Quả thực đã từng nghe nói, loại tà công đó tiến bộ rất nhanh, nhưng càng luyện đến tầng cao, càng dễ tẩu hỏa nhập ma. Có điều, nếu như người tu luyện có thể đột phá cửa ải khó khăn dễ tẩu hỏa nhập ma nhất, sau khi võ công thành công sẽ rất khó đối phó."

"Thông thường, khi nào dễ tẩu hỏa nhập ma nhất?" Nhan Duật nhướng mày hỏi.

"Nô tỳ cũng chỉ nghe nói, nhưng rốt cuộc như thế nào, nô tỳ cũng không biết. Dù sao loại tà công thương thiên hại lý, làm hại mạng người đó rất ít lưu truyền ra ngoài, cho dù có người muốn tập luyện, cũng hoàn toàn không biết bắt đầu luyện từ đâu." Chiêu Quân nhăn mày nói.

Màu mắt Nhan Duật càng nặng nề, sắc mặt hơi trắng, tựa ở trên ghế trúc nhắm hai mắt lại.

Chiêu Quân không dám quấy rầy nữa, lặng lẽ lui đi ra ngoài.

888888888

Thời gian bệnh lần này của Tần Cửu khá dài, bởi vì bị thương thân thể yếu ớt, lại bị nhiễm phong hàn. Nằm trên giường nghỉ ngơi rất lâu, bởi thế đã bỏ lỡ cuộc tỷ thí lớn của hội Thu Mộ. Có điều, nàng lại không bỏ lỡ tin tức của hội Thu Mộ. Người của nàng đã thuận lợi sắp xếp vào, Chu Thắng cũng rất thuận lợi thông qua cuộc tuyển chọn, ít ngày nữa sẽ đến bộ Binh để báo danh.

Bệnh lần này không giấu được Tỳ Ba nữa, sau khi hắn biết Bổ Thiên Tâm Kinh Tần Cửu luyện là một cách khác, càng lo lắng cho cơ thể của nàng hơn. Thái cung phụng cũng âm thầm đến thăm một lần, lại kê chút dược hoàn cho nàng, dặn nàng phải nghỉ ngơi nhiều. Ít nhất trong vòng nửa tháng không được đi lại nữa.

Dưới gợi ý của Thái cung phụng, Tỳ Ba đã nhắc nhở hết người hầu trong phủ, không cho Tần Cửu ra ngoài. Tần Cửu đã nghỉ ngơi đủ nửa tháng, mãi đến khi vết thương ở vai và nội thương đều đã khỏi hẳn, lúc này mới chịu để nàng ra ngoài.

Lúc này, đã đến cuối tháng bảy.

Mấy ngày nữa, chính là ngày đại hôn của An Lăng Vương Nhan Túc và Tô Vãn Hương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui