Bình rượu vẽ nên một đường cong trong không trung, vừa khéo ném vào trong
chậu than ở góc phòng,bình rượu sứ trắng tinh tế loảng xoảng một tiếng vỡ ở trong chậu than. Mảnh vỡ và mảnh vụn của than củi văng ra khắp
nơi, có đốm lửa bắn đến trên ống tay áo rủ xuống giống như mây của Tần
Cửu.
Sắc mặt Tần Cửu chợt trắng, ung dung thản nhiên phất ống tay áo một cái, dập tắt đốm lửa, nhưng trên tay áo bằng gấm vẫn để lại một
đám lỗ thủng cháy sém rất nhỏ.
Nhan Duật xoay người lại phát hiện ra, nhíu mày nói đùa: “Cửu gia thật đúng là ánh sáng xinh đẹp chiếu rọi tứ phía, ngay cả đốm lửa cũng thích Cửu gia.”
Tần Cửu thở dài
một hơi, cười nhạt nói: “Chỉ tiếc ống tay áo của ta không chịu nổi yêu
thích như vậy, nhìn xem, cháy hỏng rồi, vương gia muốn bồi thường thế
nào đây?” Tần Cửu giơ tay lên, tay áo rộng màu đỏ tươi buông xuống, phía trên dùng chỉ thêu màu đỏ cực mảnh thêu vô số bươm bướm nhanh nhẹn bay
múa, mỹ lệ như tranh lụa. Chỉ là, lúc này vẻ mỹ lệ ấy lại bị mấy lỗ
thủng hoặc lớn hoặc nhỏ kia phá hỏng.
Nhan Duật lười biếng đứng
ôm ngực, đôi mắt dài đen như mực không chút kiêng kỵ nhìn tay áo rộng
của Tần Cửu, bờ môi hiện lên một nét như cười như không. Đáy mắt sâu và
đen như vực thẳm, nhưng lại có vẻ không cho là đúng, nhìn thiên hạ bằng
nửa con mắt.
“Chẳng lẽ Cửu gia cũng muốn y phục trên người bản
vương để bồi thường? Nhưng mà bản vương khác với hoàng điệt (cháu), chỉ
mong sao Cửu gia lột trần bản vương thôi!” Chuyện đêm hôm đó Tần Cửu lột bỏ y phục trên người Nhan Túc, đã sớm truyền đến tai Nhan Duật. Đây
cũng là nguyên nhân vì sao hắn có chút hứng thú với Tần Cửu. Trên đời
này, người dám trêu chọc Nhan Túc như vậy, cũng ít khi thấy.
“Ta
nào dám muốn y phục trên người vương gia, ta chỉ nghĩ......” Khóe
miệng Tần Cửu dần dần hiện ra một chút ý cười bí ẩn, ánh mắt xoay
chuyển, chăm chú dừng ở trên giá áo sau lưng Nhan Duật.
Treo trên giá áo, là chiếc áo choàng vừa rồi Tô Vãn Hương dùng để phủ lên Dạ
Quang Bạch. Y phục sáng trong như trăng, bên trên viền đường viền lông
hồ ly thuần trắng, thuần khiết mà hoa lệ.
Ánh mắt Nhan Duật lướt
qua áo choàng, liền lập tức hiểu ra câu nói Tần Cửu chưa nói hết có ý
gì. Hắn chậm rãi nói: “Chiếc áo choàng này, không được!”
Hắn giơ
tay lấy áo choàng xuống, vắt ở trên cánh tay, vươn ngón tay thon dài
chậm rãi mơn trớn từng điểm trên áo choàng, một tia ánh sáng u ám xẹt
qua đáy mắt, hắn cầm áo choàng từ từ đến gần bên chậu than ở góc phòng,
chợt buông tay, chiếc áo choàng kia giống như bình rượu sứ trắng tinh tế vừa rồi, rơi vào trong chậu than.
Phía trên chậu than, bốc lên
một luồng khói xanh, ngọn lửa trong chậu than bập bùng trở nên lớn, chập chờn ở trên áo choàng tạo thêm một lổ thủng lớn.
Tần Cửu cũng không nghĩ đến Nhan Duật sẽ cam lòng ném áo choàng của Tô Vãn Hương vào trong chậu than, thật là bất ngờ.
Nhan Duật nghiêng hạ thân ở trước chậu than, Tần Cửu cho rằng cuối cùng hắn
không nỡ, muốn cầm áo choàng lên. Không ngờ,
hắn lại đẩy hết những góc chưa cháy vào trong chậu. Ánh sáng của than
lửa chiếu vào trong mắt hắn, con ngươi lười nhác của hắn giống như một
chiếc gương, phản chiếu vẻ thê lương khi phồn hoa tan hết.
Chỉ chốc lát thời gian, chiếc áo choàng đó đã hóa thành tro tàn.
Lông mày của Tần Cửu nhíu lại, nhếch môi cười nói: “Vương gia như vậy là vì
sao? Ta cũng chưa nói muốn dùng chiếc áo choàng này của Tô tiểu thư để
bồi thường. Cho dù ta muốn, nếu như vương gia không cho, ta có thể có
cách gì, chẳng lẽ ta lại tranh giành với vương gia hay sao? Y phục tốt,
lại đốt như vậy, vô cùng đáng tiếc!”
Nhan Duật híp mắt, khóe môi
hiện lên một chút châm biếm như có như không, “Chỉ là một bộ y phục, có
gì mà vô cùng đáng tiếc. Nếu như Cửu gia muốn, Tư Chức phường còn không
phải tùy ý ngươi làm. Mấy chục bộ y phục hoa Thược Dược kia ngươi đều
làm rồi, còn có y phục gì không làm được!”
Mới vừa rồi khi Nhan
Duật ở trên đài cao tặng Mẫu Đơn cho Tô Vãn Hương, chỉ sợ đã thấy những
nữ tử người mặc y phục hoa Thược Dược trong đám người phía dưới. Chỉ là
Tần Cửu không ngờ, Nhan Duật lại biết những y phục hoa Thược Dược kia do mình làm nhanh như vậy.
Trong lòng Tần Cửu có chút lạnh, khóe
môi lại hiện lên chút cười nhạt say lòng người, “Thì ra vương gia đã
biết những y phục hoa Thược Dược kia là ta làm rồi. Thật ra, ta làm như
vậy, đều vì giúp đỡ vương gia. Đêm Tết Nguyên Tiêu ấy, vương gia dùng
pháo hoa tỏ tình, phần si tình kia thật sự cảm động trời đất. Cho nên,
từ sau khi ta biết An Lăng Vương muốn tặng y phục hoa Thược Dược cho Tô
tiểu thư, liền suy nghĩ nên giúp vương gia một tay thế nào.”
Nhan Duật nhíu mày, giống như nghe được câu chuyện cười khôi hài nhất thế
gian, không nhịn được cười dài ra tiếng. Một lát sau, tươi cười bên môi
chợt dừng, mặc dù vẫn ôm ngực tùy tiện nhìn Tần Cửu như cũ, chỉ là đôi
mắt mị hoặc lại lạnh giá như băng sương.
“Cho tới nay, bản vương
vẫn luôn cho rằng mình là người vô sỉ nhất, nhưng không ngờ được, gặp
được Cửu gia là gặp được sư phụ rồi. Cửu gia có hứng thú với hoàng điệt, muốn ngăn chặn nhân duyên của Tô tiểu thư và hoàng điệt, nói thẳng cũng không sao, cần gì lấy bản vương ra làm lá chắn!” Nhan Duật lười biếng
nói, khóe môi hiện lên một tia khinh thường.
Tần Cửu có chút khó hiểu.
Tưới rượu làm chết hoa Mẫu Đơn tặng cho Tô Vãn Hương, đốt cháy áo choàng của Tô Vãn Hương. Những hành động khó bề tưởng tượng này, giống như việc
Nhan Duật thường làm, bởi vì hắn hành xử luôn khiến người khác khó hiểu. Nhưng nếu như hắn thật sự thích Tô Vãn Hương, sao có thể cam lòng?
Nhưng nói hắn không thích Tô Vãn Hương, lại không giống!
Tần Cửu
thương tiếc thở dài, cúi người nhặt một cánh hoa từ chậu hoa trong lòng
lên, cánh hoa của cây Trạng Nguyên Hồng này bắt đầu khô héo, đã bắt đầu
tàn lụi rồi. Nàng nhặt cánh hoa đỏ thắm, đôi mắt đẹp xoay chuyển, nói:
”Nếu vương gia nói như vậy, vậy ta thừa nhận thôi. Quả thực ta có tình ý với An Lăng Vương. Chỉ tiếc, người Thiên Thần tông chúng tôi ủng hộ lại là Khang Dương Vương, mà An Lăng Vương lại thích Tô tiểu thư như vậy.
Muốn dựa vào năng lực của một mình ta, sợ là khó có thể khiến cho An
Lăng Vương yêu thích. Vừa khéo vương gia lại thích Tô tiểu thư như thế,
chúng ta liên thủ, mọi người đều vui, không phải là chuyện một công đôi
việc hay sao?”
Đôi mắt Nhan Duật đột nhiên nheo lại, hắn đi đến
bên giường rồi ngồi xuống, giọng điệu thản nhiên, nói: “Bản vương thích
Tô tiểu thư, không phải giả dối. Nhưng ai nói với ngươi, thích thì nhất
định phải cưới về chứ? Tô tiểu thư thích hoàng điệt, ta đã quyết định
buông tay! Khuyên ngươi cũng không nên đi phá bọn họ nữa.”
Ta đã quyết định buông tay!
Tần Cửu nghe được những lời này của Nhan Duật, vô cùng kinh ngạc!
Buông tay!
Thì ra, hắn thiêu hủy áo choàng, tưới chết Mẫu Đơn, chỉ vì hắn đã quyết định phải buông tay.
Hay cho một cái buông tay!
Bây giờ, vì Tô Vãn Hương, rốt cuộc hắn đã biết được, buông tay như thế nào, tác thành như thế nào!
Nếu như năm đó, hắn cũng có thể buông tay, nàng cũng không đến nỗi rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay!
Nhan Duật nói xong, liền bê vò rượu trên bàn lên, trực tiếp đổ rượu vào
trong ly, ngửa mặt uống cạn, đến gần bên cạnh Tần Cửu, ánh mắt tùy tiện
ngạo mạn lướt qua dung nhan xinh đẹp của Tần Cửu, giọng nói bỗng trở nên lười biếng cợt nhả, “Cửu gia xinh đẹp như vậy, cần gì phải thích khối
băng Túc Nhi không hiểu phong tình kia, không bằng, hai người chúng ta
thành một đôi, thế nào?” Nói xong, hắn bê vò rượu
lên, lại rót một ly rượu, cầm ly rượu đưa đến bên môi Tần Cửu.
Tần Cửu nhận lấy ly rượu, đặt cả ly rượu và chậu hoa trong lòng lên trên kỷ án, cười nhạt nói: “Ta cũng không ngại thành đôi với vương gia, chỉ là, vương gia lại buông tay nhanh như vậy, lẽ nào sau này sẽ không hối hận
sao? Sao ta cảm thấy, Tô tiểu thư không hề thích An Lăng Vương.”
Nhan Duật cười cười, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ là trong mắt lại có ánh sáng màu sắc mơ hồ thoáng qua.
“Cửu gia nói lời này từ đâu?” Hắn lẳng lặng hỏi.
Đúng vào lúc này, chợt nghe Chiêu Quân đứng hầu bên ngoài thấp giọng bẩm báo: “Vương gia, Chiêu Bình công chúa lên đài rồi!”