Liên tử
1. Mùa xuân vẫn chưa qua, mùa hè đã vội đến. Ánh nắng gay gắt.
Không khí ngột ngạt, sực nức mùi kem chống nắng của Liên Tử. Trong cái thành phố dường như có thể nhìn thấy những con virus SARS, mặt trời một lần nữa bị bỏ quên.
Những chiếc khẩu trang trên miệng, người qua đường đủ các màu.
Thực ra trong lòng không thấy buồn lắm, chỉ hơi có một chút hụt hẫng.
“Sau này có quay trở lại nữa không?” Tôi hỏi.
“Có lẽ không.” Liên Tử cười, nụ cười nom rất kỳ lạ.
Tôi nhìn Liên Tử, cái khẩu trang quá khổ gần như che kín mặt cô, chỉ lộ hai con mắt.
Mắt là cửa sổ tâm hồn. Hồi nhỏ đi học, cô giáo nói vậy.
Nhìn vào cửa sổ của Liên Tử, chỉ thấy nỗi thất vọng chán chường và lạnh lùng.
Liên Tử không ngoảnh lại nhìn tôi, có lẽ nếu không làm như vậy, sự cao quý của cô sẽ mất đi.
Liên Tử sẽ không quay trở lại, thực ra không hỏi tôi cũng đoán biết.
Liên Tử rất cao ngạo, rất tự tin, nàng Liên Tử cao ngạo tự tin sẽ không quay trở lại.
Liên Tử chui vào taxi, nói tạm biệt.
2. Mùa hè năm ngoái, Liên Tử chuyển từ Thượng Hải đến thành phố này, học cùng lớp với tôi. Cô rất ít nói, lúc nào cũng khác biệt với mọi người bởi vẻ cao ngạo, ngẩng cao đầu, kiêu hãnh bước, thân hình hoàn hảo với những đường cong quyến rũ, và một thứ bất di bất dịch - khẩu âm Thượng Hải, rất đặc biệt, hoàn toàn không giống những nữ sinh ngây thơ của thành phố này. Thỉnh thoảng khẽ mỉm cười, vừa ngây thơ vừa có vẻ gì bí hiểm.
Liên Tử nói tiếng phổ thông rất hay. Đó là nét quyến rũ bọn con trai trong lớp. Những câu nói ít ỏi của cô, phần nhiều khiến người khác mất lòng, nhất là các nữ sinh.
Tôi không phải là tri kỷ của cô. Tôi chỉ là một người bạn cùng phòng bình thường.
Trên bàn của Liên Tử luôn có mấy bông bách hợp cắm trong bình. Hoa bách hợp nở rất đẹp.
Đóa nào cũng vươn lên với tư thế sinh tồn ngạo nghễ.
Tôi trở thành bạn của Liên Tử một cách ngẫu nhiên; nếu không có đêm đó, tôi nghĩ tôi sẽ chẳng bao giờ biết gì về cô.
Đêm đó rất yên tĩnh. Yên tĩnh hoàn toàn không phải là điều tốt đối với người mất ngủ.
Tôi không ngủ được, Liên Tử cũng mất ngủ. Liên Tử trong đêm mất ngủ có những điều khác thường, cô khẽ gọi tôi, sau đó rầm rì kể với tôi mối tình đầu của cô ở Thượng Hải.
Một mối tình đẹp và buồn. Không nhớ cô đã nói bao lâu, chỉ biết trong cái đêm yên tĩnh đó, Liên Tử cũng chỉ là một cô gái bình thường, cũng xấu hổ như các cô gái khác.
Đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ rõ sự bộc bạch dịu dàng của cô. Nụ cười e lệ, tiếng thở dài, và câu kết tinh nghịch, “Đừng kể với ai nhé”.
Cô bảo tôi không kể với người khác, tôi sẽ không kể. Chỉ cảm thấy cô nàng ngày thường kiêu ngạo là thế nhưng lại chịu nói ra những tâm sự thầm kín với một người gần như xa lạ, quả là thú vị. Về sau có lúc, thường là vào ban đêm, cô còn nói với tôi một số chuyện khác, cũng là chuyện tình cảm nhưng với một người khác.
Liên Tử đã nói về anh ta trong một đêm trăng tròn.
“Tớ thích anh ấy”, Liên Tử nói, giọng không cao không thấp.
“Anh ấy là ai?”
Liên Tử nói không biết, cô bảo nhìn thấy anh trong cuộc thi đấu bóng rổ. Tôi hỏi anh ta học lớp nào, Liên Tử lắc đầu.
“Anh ấy chơi bóng rổ, mặc một chiếc áo phông trắng, trông rất phê. Không đẹp trai lắm nhưng tớ thích.”
Mỹ nhân luôn xuất hiện trước mặt người khác với vẻ ngạo mạn kiêu sa, bây giờ tự nguyện bộc bạch tâm sự, có cảm giác nói bao nhiêu cũng không hết. Tôi không biết là đối tượng để Liên Tử dốc bầu tâm sự sẽ là hạnh phúc hay bất hạnh.
Tôi hỏi anh chàng đó có đặc điểm gì để tôi đi thăm dò giúp.
Liên Tử nghĩ hồi lâu, nói anh ta có giọng nói rất dịu dàng.
Anh chàng có giọng nói dịu dàng? Điều đó làm tôi nghĩ ngay đến Tĩnh.
Tĩnh là người hướng nội, rất ít nói, nhưng giọng nói rất mực dịu dàng.
Nhưng tôi biết người đó tuyệt đối không thể là Tĩnh, bởi Tĩnh không phải là người có thể gây ấn tượng khi gặp. Vậy là ý nghĩ “Người Liên Tử thích là Tĩnh” chỉ thoáng qua trong đầu tôi rồi lập tức qua đi.
“Tớ theo đuổi anh ấy ư?”
“Tớ có nên nói với anh ấy không?”
“Anh ấy liệu có cự tuyệt tớ không?”
“Tớ cảm thấy có lẽ là không, nhưng vẫn rất sợ.”
…
Liên Tử đang yêu, tâm tư bấn loạn. Cứ đến tối là tôi lại bị quấy rầy. Đến mức có lẽ tôi phải đến hiệu thuốc mua hai viên an thần, một viên cho mình, một viên nghiền nát cho vào cốc nước của Liên Tử.
Nhưng tôi không làm như vậy, tôi chịu đựng, bởi tôi là đối tượng duy nhất để Liên Tử tâm sự.
“Hôm nay anh ấy nhìn trộm tớ ba lần, lại còn cười tớ bị ngã.”
“Có lẽ anh ấy biết tớ thích anh ấy.”
“Có lẽ anh ấy cũng thích tớ.”
…
Đồ dở hơi. Tôi rủa thầm, không chịu được nữa, dứt khoát đi đến hiệu thuốc.
Nhưng chính trong những ngày đó, tôi cảm thấy đóa hoa bách hợp cắm trong bình, xuẩn ngốc một cách đáng yêu.
Về sau không biết bằng cách nào Liên Tử hỏi được số điện thoại của anh ta, gọi điện thổ lộ với anh ta.
Liên Tử rất kỳ lạ, Liên Tử học tiếng Nhật, nói tiếng Anh rất kém, nhất sính dùng tiếng Anh, suốt ngày hỏi tôi, “Anh có yêu em không nói thế nào?”.
“Do you love me.”
“Do you love me?” Ngay tối hôm đó Liên Tử gọi điện thoại cho anh ta, hỏi.
Đối phương trả lời không biết bạn là ai.
“Em muốn kết bạn với anh.”
“Bạn là ai?”
“Anh biết rồi mà!”
Đối phương hỏi bạn là ai. Liên Tử không nói, nhất định muốn anh ta phải nhận ra mình.
“Anh biết em, em biết điều đó, hãy kết bạn với em!”
…
Đó là buổi tối yên tĩnh duy nhất suốt nửa tháng nay. Mọi người trong phòng đều đã ngủ. Liên Tử không nói chuyện, tôi biết cô chưa ngủ.
Bởi vì tôi nghe thấy những tiếng sụt sịt rất khẽ.
Liên Tử bị từ chối, nhưng trước sau vẫn không chịu nói ra tên mình. Lý do là anh ta biết cô.
Nhưng chàng trai có giọng nói dịu dàng đó bảo không quen cô, anh ta nói dù có quen cũng không thích cô.
Anh ta đã có vị thiên sứ của lòng mình.
Mọi người đều cười Liên Tử nhẹ dạ đa tình. Cười xong thì ngủ ngay.
Tôi chẳng nói gì hết, yên lặng lắng nghe tiếng rên rỉ kéo dài suốt đêm.
Từ hôm đó đến nay, Liên Tử tuyệt đối không nhắc tới anh chàng đó nữa. Liên Tử kiêu đến mức thổ lộ tình yêu với người khác cũng không chịu nói ra tên mình.
Liên Tử thất tình.
Sau đó, hằng đêm tôi không còn được nghe những xúc cảm không hề che giấu của Liên Tử nữa.
Về sau, thành phố xảy ra đại dịch SARS, Liên Tử phải về nhà ở Thượng Hải.
Tôi còn nhớ câu cuối cùng tôi nói với cô là: “Người kiêu ngạo ơi, trước tình yêu cao quý, hãy cúi cái đầu kiêu hãnh xuống.”
Khi tôi nói như vậy, Liên Tử nhìn tôi rất lâu, không nói.
3. “Tạm biệt”, Liên Tử chào tôi, nét mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, giống như lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô. Dáng kiêu sa, đầu ngẩng cao ngạo nghễ.
“Ừ.” Tôi vẫy tay, mắt nhìn theo chiếc xe đưa Liên Tử ra sân bay.
4. Tôi trở về trường gặp người yêu. Anh xin lỗi vì thái độ của anh với tôi mấy hôm trước.
Anh là người thông minh, tôi nghĩ và nhìn anh, ít nhất anh cũng hiểu rằng không nên cao ngạo với tình yêu. Thấy trống trải trong lòng, tôi tha thứ cho anh.
Vượt qua cổng ký túc xá nam, chúng tôi vào phòng anh. Anh nịnh tôi bằng một câu đùa nhạt thếch, rồi hào hứng kể về anh chàng nằm giường dưới.
“Đừng coi thường cậu ta, mấy ngày trước có một cô nàng gọi điện thổ lộ tình yêu với cậu ta.”
“Ai vậy?”
“Không biết, chắc cô nàng điên, nhất định không chịu nói tên.”
“À!”
“Cha này kỳ lắm, chỉ chết mê một bóng hồng cũng học trường này.” Anh nói và chỉ tấm ảnh trên bàn học của Tĩnh. “Đó, cô ta đó.”
Cầm bức ảnh lên xem, cô gái trong ảnh có vẻ đẹp kiêu sa.
Cao quý như đóa hoa bách hợp.
“À mà hình như cô ta học cùng lớp với em phải không?” Anh đột nhiên hỏi.
“Hình như vậy. Nhưng em không thân với cô ấy.” Tôi lạnh nhạt nói.
Lặng lẽ trả bức ảnh về chỗ cũ, nhân lúc người yêu không để ý, tôi lén lau nước mắt.