Hôn Lễ Tử Thần

“Xin chị làm ơn đưa em về xe của em đi.” Katie nói với Tami, và cố gắng không thể hiện cảm xúc trên nét mặt. “Em vừa nghĩ ra là em có thể ở nhờ một người bạn. Em không nên làm phiền mọi người ở đây như thế này.”

“Có phiền gì đâu.” Ông Hades chen vào câu chuyện.

Tami nhìn cô chăm chú như muốn ghi lấy hết những gì đang diễn ra trong đầu Katie. “Bố, bố trông Benny hộ con hé, con với Katie sẽ đi dạo một chút.”

“Rất tiếc,” ông Hades đáp, “vì có kẻ đang nhắm vào cô ấy, bố nghĩ là không đi dạo được đâu. Giờ thì, nếu hai đứa muốn ngồi ngoài sân sau với nhau, cứ tự nhiên.”

Tami đi về phía hai cánh cửa kéo bằng kính. “Katie?”

Katie có thể nghe thấy cuộc đối thoại rồi: Em đã ngủ với em chồng chị mà chưa biết tí gì về chú ấy, nên đừng có ngạc nhiên là chú ấy không đáp ứng được tiêu chuẩn của em. Đừng có cư xử như thể chú ấy làm trái tim em tan vỡ nữa.

Nào, Katie chẳng cần Tami bảo cô những gì cô đã biết. Cô chỉ cần được đưa về chỗ xe hơi của mình thôi. Đúng, càng quên anh sớm tí nào, càng tốt cho cô tí đó. Nhưng bởi vì bà chị dâu của Carl có vẻ khá cương quyết, Katie ưỡn thẳng người lên và bước ra sân.

Tami kéo hai cái ghế ở bên cái bàn kê ngoài sân sau ra. Katie ngồi xuống một cái ghế và cố để không đập đầu vào bàn theo kiểu mà Les thường làm khi cô ấy bực mình.

“Để em nói trước, em yêu Carl. Và...”

Katie giơ tay lên. “Em không trách cứ gì Carl hết. Đó là lỗi của em. Em biết thế rồi.”

“Lỗi của em ư?” Tami nhăn mặt. “Sao lại là lỗi của em khi em chồng chị là một cái đồ khốn kiếp như thế?” Chị vỗ vào cánh tay Katie. “Xin lỗi em, nhưng chuyện này không thể trút lên đầu em được. Carl đang làm chị bực mình lắm đây nên hết đời cũng không đến lượt chú ấy ăn bánh ở nhà chị nữa. Và lần sau chú ấy mang quần áo bẩn qua nhờ chị giặt, chị sẽ giặt đồ lót của chú ấy bằng một loại xà phòng sẽ khiến cả chú ấy và chồng chị bị ngứa như chưa bao giờ được ngứa cho mà xem.”

Nước mắt dâng đầy mi mắt Katie, và cô cố gắng hết sức để chúng đừng tuôn rơi nhưng rồi một giọt nước mắt cũng lăn xuống.

Tami cáu kỉnh. “Rồi bi của chú ấy sẽ bị bong da cả tuần.”

Có lẽ cái lời tuyên bố về bi đã làm Katie thôi không muốn khóc. Cô cười. “Cám ơn chị.”

“Khỏi cần cám ơn đi em. Nhưng có cái này chị cần nói.” Người phụ nữ chống tay lên bàn. “Đừng có đưa mình vào chỗ hiểm nguy chỉ vì Carl là đồ khốn. Chị chỉ biết là chẳng hiểu sao em có liên quan đến hai người phụ nữ người ta tìm thấy trong rừng hôm qua. Chị cũng chẳng biết chi tiết gì, nhưng chị biết rõ chồng chị. Và khi anh ấy về nhà và ngồi cả nửa tiếng trong phòng thằng nhóc, thì đó là vì anh ấy đã nhìn thấy cái gì đó khủng khiếp lắm mà chỉ có ngồi ngắm một đứa trẻ ngây thơ ngủ mới có thể làm anh ấy dễ chịu hơn.”

Tami hít vào. “Bố chồng chị, Ben và cả cái thằng em chồng khốn của chị nữa, bảo vệ mọi người tuyệt lắm. Em đừng có bỏ đi.”

Katie khoanh hai tay vào nhau. Mặc dù cô thèm được thoát khỏi Carl, hình ảnh Ben ngồi ngắm Benny trong giấc ngủ cũng xâm chiếm óc cô. “Em chỉ ước là em biết em đã làm gì mà bị... bỏ bẵng đi thế này.”

“Này nhé, chị có thể nói là em chẳng làm gì cả. Cứ theo sự thể mà nói thì có vẻ như em đã trói được Carl. Chú ấy qua nhà chị sau hôm hai người bị nhốt. Chú ấy đã bắt Ben hứa phải đảm bảo là em được an toàn. Và khi Ben hỏi chú ấy tại sao chú ấy không đi, chú ấy cáu kỉnh và nói ‘Đó không phải là việc của em.’”

“Nhưng đó không phải là việc của anh ấy thật.”

“Không, nhưng nếu đó không phải là việc của chú ấy, tại sao chú ấy lại lo lắng vì em đến thế? Và Ben nói với chị là Carl nổi xung lên khi Ben đùa với chú ấy về chuyện em lao thẳng vào vòng tay Ben khi anh ấy đến tìm em.”

Katie đỏ mặt. “Lúc đấy em cứ nghĩ đó là Carl.”

“Ồ, chị biết mà. Lúc mà chị nhìn thấy mặt em khi em nhận ra em đang sờ mông chồng chị, là chị yên tâm ngay.” Tami mỉm cười. “Ý chị muốn nói là Carl quan tâm đến em nhiều. Vì thế mà chú ấy cư xử đốn mạt thế. Chẳng phải là chị biện hộ cho chú ấy đâu. Và xin thề là chị không có ý bảo em tha thứ cho chú ấy, hay cho chú ấy thêm một cơ hội, nhưng sự trừng phạt tốt nhất đó là em cứ ở lại đây, và bắt chú ấy trả giá. Chị cược năm mươi đô la là chú ấy không thể xa em được.”

Hít một hơi, Katie hỏi. “Có phải là Carl nhờ chị đưa em đến đây để anh ấy không phải dây dưa gì với em nữa không?”

“Chú ấy chỉ nói với Ben là chú ấy không nghĩ em ở lại chỗ chú ấy là một ý hay. Bảo anh chị đưa em tới đây. Trước khi bọn chị ghé qua đón em, bọn chị cứ tưởng là em biết về sự thay đổi này rồi.”

Carl bỏ cô thật rồi. Xin chào mừng bạn gia nhập Bản danh sách chiến tích!

“Nhưng em cũng không thể đưa mình vào chỗ nguy hiểm vì vậy...”

Katie giơ tay lên. “Em sẽ ở lại.” Có lẽ không phải vì cái lý do mà Tami đã nghĩ. Cái ý định bắt Carl phải trả giá chẳng khiến cô hào hứng. Được rồi, cũng có. Anh ta là đồ khốn kiếp. Và một sự báo thù cũng có thể sẽ khá ngọt ngào. Nhưng đó không phải là lý do khiến cô ở lại. Chính chuyện Tami kể về Ben ngồi hàng giờ ngắm con trai ngủ khiến cô quyết định như vậy. Chắc chắn là cô cũng không muốn chính mình trở thành lý do khiến Ben Hades hay bất cứ viên cảnh sát nào phải ngồi hàng giờ ngắm một đứa trẻ ngây thơ để có thể quên đi chuyện cơ thể cô đã bị tra tấn thế nào.

Bây giờ, cô chỉ còn phải tự thuyết phục mình rằng trái tim cô vẫn còn nguyên vẹn.

***

Carl và Ben đi vào cửa hàng hoa và Carl đề nghị gặp Sarah. Người bán hàng nói là cô ấy sẽ đến ngay. Trong khi họ chờ đợi, Ben bắt đầu nhìn ngó xung quanh. “Có khi anh mua cho Tami mấy bông hoa.”

Carl đi về phía tủ lạnh giữ hoa tươi cùng với anh trai mình; mấy bông hoa đỏ hôm trước đập vào mắt.

“Tôi có thể giúp gì các ông đây?”

Anh và Ben quay về phía người trợ lý của Edwards.

“Xin chào.” Sarah nói và dẫn họ vào văn phòng. Khi Carl giới thiệu Ben là anh trai, cô ta có vẻ ngạc nhiên. “Thường thì chú rể và phù rể chẳng bao giờ quan tâm đến hoa.”

Ben nhìn anh và giơ thẻ công vụ ra. “Thực ra, thưa cô, chúng tôi muốn hỏi cô ấy điều về ông chủ của cô.”

Người phụ nữ không có vẻ ngạc nhiên lắm. “Về chuyện gì thế?”

Carl ngồi xuống một cái ghế kim loại lung lay. “Cô có biết liệu giữa ông Edwards và bà Tabitha Jones, người tổ chức đám cưới có xích mích gì không?”

Người phụ nữ tái mặt. “Chuyện này có liên qua đến việc bà ta bị sát hại ư?”

“Làm ơn hãy trả lời câu hỏi.” Ben nhìn cô ta trừng trừng.

“Tôi... cách đây vài tháng, họ có hẹn hò với nhau.”

Mắt Ben mở to và Carl có thể đoán chắc là Edwards đã không nói gì về việc này trong khi cho lời khai. “Chuyện kết thúc không được tốt đẹp ư?” Ben hỏi.

“Tôi... không thể biết.” Sarah ngắc ngứ.

Carl ghé sát lại. “Ở đây có lệ gửi hoa cho cô dâu, chú rể vài tuần trước đám cưới không?”

“Ý ông là, của cửa hàng hoa gửi?”

“Đúng vậy.” Carl nói thêm. “Như một lời chúc.”

Cô ta chớp mắt. “Chúng tôi... chưa bao giờ làm vậy.”

Ben và Carl nhìn nhau hiểu ý. “Nghĩa là cửa hàng hoa không gửi cho Katie Ray hoa vào tối ngày thứ Hai?”

Đôi mày của người phụ nữ nhướn cao. “Ý ông nói đám cưới của Ray-Lyon phải không?”

“Đúng thế.” Bụng Carl quặn lên khi nghe thấy tên Katie gắn với tên người đàn ông lẽ ra sẽ cưới cô.

Sarah có vẻ bối rối. “Chắc ông nhầm đấy. Bà Jones đã thông báo với chúng tôi hôm thứ Bảy tuần trước là chúng tôi sẽ không làm hoa cho đám cưới đó. Tôi đã hủy các đơn hàng đặt hoa cho đám cưới ấy rồi.”

Có ai đó gọi Sarah ở đằng trước, và cô ta cáo lỗi. Ben lấy điện thoại di động ra và bấm số.

“Hades đây. Joe Lyon có nhận dạng được bức ảnh chưa?” Ngừng lại. “Tốt lắm.” Một nụ cười nở trên môi và anh tắt máy. “Anh ta đã chọn Edwards. Anh nghĩ là chúng ta tóm được ông ta rồi.”

***

“Cậu buông mình ra được rồi đấy.” Katie toài ra khỏi vòng tay của Les. Les đã ghé qua chỗ ông Hades mà không báo trước.

“Mình xin lỗi nhé.” Cô nói. “Nhưng khi mình gọi điện vào di dộng của cậu và Ben Hades nói là cậu ở cùng với một vệ sĩ, nó gây ấn tượng mạnh cho mình. Bạn thân nhất của mình đang là đích nhắm của một kẻ giết người hàng loạt.”

“Tệ nhỉ, phải không nào?” Katie thú nhận.

“Mình nghĩ thế.” Les nhìn qua căn hộ của ông Hades. “Rồi anh ấy bắt mình phải thề là mình không được nói cho ai biết cậu ở đâu. Nhất là mẹ mình, bởi vì Hades nói cho mình nghe làm thế nào mà cái tên biến thái kia có thể tìm ra phòng khách sạn của cậu. Mình xin lỗi nhé, mình không bao giờ ngờ rằng...”

“Không sao.” Katie nói. Và đó là một lời nói dối to tướng. Kể từ khi Tami đi rồi, Katie cố gắng chiến đấu chống lại nước mắt. Cứ vài phút cô lại nhớ về đêm qua đã tuyệt vời đến mức không thể tin được thế nào. Và không phải chỉ riêng có chuyện xác thịt.

Ừm, cũng có tính cả chuyện thể xác. Nhưng còn có cả nhiều điều khác nữa. Họ đã cùng cười phá lên với nhau ra sao, đùa với nhau thế nào, và khi có Carl ở bên, cô cảm thấy an toàn biết nhường nào. Không có anh ở bên cô nữa, cả buổi chiều nay cô không thấy an toàn. Cô lại bắt đầu nhớ lại những hình ảnh khi Tabitha bị trúng đạn. Đúng thế, đầu óc cô cứ nhảy từ những ký ức về dục tình tuyệt diệu sang hình ảnh Tabitha đẫm máu. Nào, còn có sự kết hợp nào như thế nữa không đây?

Katie đưa Les vào phòng ngủ dành cho khách và họ ngồi phịch xuống giường theo cái kiểu mà những người bạn gái thường làm khi đã đến lúc phải nói chuyện nghiêm chỉnh.

Les quan sát cô. “Cậu cắn môi. Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Katie nằm vật ra và nhìn lên trần nhà. “Chết mẹ mình rồi.”

Les cũng ngả người nằm cạnh cô. “Để mình hỏi lại cho rõ nhé. Cậu nói ‘chết mẹ’‚ chứ không phải là ‘mẹo’‚ phải không?”

“Đáng để nói tục lắm. Mình đã ngủ với anh ta rồi.”

“Và bây giờ cậu nhận ra rằng cậu vẫn còn yêu Joe à?”

Katie quay người để nhìn Les. “Không!”

Les có vẻ nhẹ cả người. “Thế thì sao lại đáng để nói tục chứ?”

Katie không trả lời.

Les ngồi dậy. “Anh ta dở ẹc trên giường hay sao?”

“Không. Trên giường cũng được.” Katie nghiến răng. Cô không thể nói dối. “Ồ, Les, anh ta thật tuyệt vời trên giường. Anh ta mang tới khoái cảm đến cong cả người ở trên giường.”

Les cười khúc khích, rồi nghiêm nghị trở lại. “Cậu có một anh chàng lực sĩ làm tình tuyệt vời, lại cố gắng bảo vệ cậu, thế mà sao trông cậu như bánh đa gặp nước thế kia? Có chuyện gì mình còn chưa biết sao?”

“Bởi vì anh ta là một thằng ngốc.”

“Ôi chao. Cậu chả bao giờ dùng từ ‘thằng ngốc’ cả. Thế này là phải tệ lắm đây.”

Katie giật lấy một cái gối trên giường và ôm lấy nó. “Sáng nay anh ta bỏ đi mà chẳng nói năng gì. Không một lời cảm ơn hay thậm chí cũng không nói được một câu ‘Anh có số điện thoại của em rồi, anh sẽ gọi điện cho em.’”

“Ái chà.”

Katie nhay nhay môi dưới. “Và khi mình tỉnh dậy, anh trai và chị dâu anh ta đã có mặt với lệnh đưa mình đến đây. Có vẻ như anh ta không muốn mình ở chỗ anh ta nữa.”

“Đồ ngốc!” Les nói giận dữ.

“Mình biết.” Tim Katie lại nhói lên. “Vậy thì nói cho mình biết tại sao mình lại đau đớn thế? Lẽ ra mình chẳng nên nhớ một thằng ngốc mới phải chứ.”

“Chính những tay trơ trẽn lại là những tay làm chúng ta đau đớn hơn cả. Có nhớ anh chàng Paul mà hôm trước chính cậu đã nhắc tới một cách không đúng lúc tý nào không?”

Katie gật đầu. “Paul đích thị là một thằng ngốc.”

Les thở dài. “Và cũng có vẻ như mấy tay đó lại chiến nhất trên giường chứ.”

Mắt Katie tròn xoe. “Les Grayson, cậu thật đáng xấu hổ. Cậu đang nói rằng Paul còn chiến hơn cả anh trai mình đấy hả?”

Mặt Les sầm xuống vì cảm giác tội lỗi. “Không chiến hơn. Chỉ khác nhau mà thôi.”

Katie nghĩ là chính bản thân Les không nhận thấy rằng đây là lần đầu tiên kể từ khi Mike mất, cô ấy nhắc tới một người bạn trai cũ. Có nghĩa là có thể Les bắt đầu sống tiếp. Có thể chăng? Rồi Les lại đưa tay lên chạm vào chiếc nhẫn nằm dưới áo cô.

Katie kéo tay Les ra. “Đã đến lúc để anh ấy an nghỉ đấy.”

Mắt Les rơm rớm. “Mình yêu anh ấy rất nhiều, nhưng mình nghĩ những gì đang diễn ra trong óc mình lúc này không chỉ đơn thuần là để anh ấy an nghỉ. Mình sợ hãi. Mình sợ hãi bước vào yêu lần nữa để rồi lại đánh mất nó đi. Mình không thể sống được nếu lại mất đi một người khác nữa.” Cô chớp mắt và một giọt lệ rơi xuống.

Katie cầm tay Les. “Cậu chỉ đang bối rối thôi mà. Bởi vì, Les Grayson, cô gái đã dám thân trần bơi trên sông Guataloupe, cô gái đã dám giấu diếm đưa bạn trai lên tận phòng ký túc xá, cô gái dám nói với các đầu bếp ở Boston rằng món gà rán của họ chưa đúng hương vị miền nam, sao vậy, cô Les Grayson đó chẳng sợ hãi điều gì.”

Les sụt sịt và cười khúc khích cùng một lúc. Rồi cô trở lại nghiêm nghị. “Mình biết rằng Joe đã nói với cậu...”

“Rằng hai người bị cuốn hút lẫn nhau.” Katie nói nốt.

Lông mày Les nhíu lại. “Mình thề đấy Katie ạ, khi mình nhìn thấy anh ấy lần đầu ở quầy bar, mình không biết anh ấy là ai và anh ấy đúng là... quá tuyệt. Và rồi khi mình biết được rằng anh ấy là ai, suýt nữa là mình chết ngất.”

Katie thở dài. “Les nghe mình nói này. Thật sự là, mình đã lục lọi khắp tâm hồn mình xem có tý khó chịu nào không, nhưng chẳng có tý gì. Chẳng có lý do gì ngăn... ngăn cậu và Joe thử tiến tới với nhau.”

“Mình thì không nghĩ đó là một ý hay.”

“Tại sao không?”

“Nhiều lý do lắm,” Les nói; rồi cô lại ngả người xuống giường. “Thế cậu sẽ làm gì với thằng ngốc nào?”

“Quên anh ta đi‚” Katie nói. “mình ghét có mặt trong bảng chiến tích lắm.”

Les trở mình. “Cậu có yêu anh ta không?”

“Yêu? Cậu đùa đấy hả?” Im lặng bao trùm, rồi thì sự thật cũng bung ra. “Khi mình ở bên anh ta, mình cảm thấy an toàn, và chuyện này nghe có vẻ ngốc nghếch, nhưng có vẻ như anh ta hiểu mình, nhìn thấu bên trong mình. Có nhớ mình đã kể cậu nghe chuyện anh ta tặng mình bức tranh do voi vẽ không? Mình chỉ vừa mới quen biết anh ta, ấy thế mà bằng cách nào đó anh ta có thể cảm nhận được rằng việc vẽ tranh quan trọng đối với mình. Và anh ta chỉ cần nhìn mình là biết khi nào mình lo sợ. Anh ta nói với mình. ‘Hít thở đi nào, Tóc Đỏ.’ Và lần nào anh ta nói vậy cũng đều trúng cả.”

Katie ôm chặt cái gối hơn. “Và anh ta làm mình cười và... Mình luôn luôn phải nỗ lực để xứng đáng là người mang họ Ray. Mình không bao giờ cảm thấy mình đủ tốt, đủ sắc sảo, đủ xinh đẹp, đủ nhạy bén. Nhưng khi mình ở bên Carl, mình cảm thấy mình là người như vậy.”

Cô nhắm mắt lại. “Ồ, Chúa ơi, Les. Mình nghĩ chỉ chút nữa là mình phải lòng cái anh chàng ngốc này rồi.”

Họ cùng ngồi đó hơn một phút, trước khi Les lại cất tiếng hỏi. “Vậy thì, cậu sẽ làm gì với chàng ngốc đây?”

Katie ngồi thẳng dậy, vẫn ôm cái gối. “Mình mà gặp lại anh ta, mình sẽ đá cho một phát.”

Les cười phá lên. “Thật không uổng công mình kèm cặp cậu.”

***

Baby và Precious đón chào Carl đầy tình cảm từ ở cửa. Anh quỳ xuống và vỗ vỗ mấy cái vào từng con chó. Rồi, đứng dậy, nhìn chằm chằm vào cái ghế sô pha. Anh tưởng tượng ra Tóc Đỏ ở đó.

Anh cần một lon bia. Anh đi vào bếp, và ở trong ấy, chết tiệt thật, anh cũng nhìn thấy Katie. Cô đang ngó ra từ phía sau cánh cửa nhà kho, bối rối vì bố anh làm phiền họ... Carl liếc nhìn cái bồn rửa và đột nhiên cương cứng. Cứt thật. Anh lấy cho mình một lon bia.

Tự hành hạ bản thân, anh đi vào buồng ngủ, nhìn tấm trải giường nhăn nhúm. Những hình ảnh lại ùa về: trông cô ra sao khi cô ngồi bên trên anh, hương vị giữa hai đùi cô, và sự khít khao của cô khi... Anh thở hắt. Mùi hương nồng nàn của cô vẫn còn thoang thoảng đâu đây.

Anh đi ra ngồi xuống một chiếc ghế ở bên bàn ăn, nơi duy nhất không vướng bận hình ảnh cô. Rồi thì trong óc anh lại hiện lên hình ảnh những cái quần áo chồng chất lên nhau trong phòng ăn. Của cô. Của anh. Bên nhau.

Anh đưa tay lên xoa bóp vai, nhớ ra mình đã muốn mua mấy bông hồng đỏ cho Katie. Vụ án sắp sửa khép lại. Có lẽ cũng chẳng sao nếu trải qua những ngày còn lại với cô, hưởng thụ cùng nhau thêm vài hôm nữa. Sai rồi. Tốt hơn cả là cắt đứt từ bây giờ. Bên cạnh đó, sau vụ mất tích đột ngột sáng nay, cơ hội để anh quay trở lại và được cô tha thứ là một số không.

Vậy thì cứ để cho cô tức giận. Kết thúc mọi chuyện trọng giận dữ còn hơn là một lời chia tay buồn. Anh nhấp một ngụm bia.

Baby cào cào chân anh. Anh đẩy lui cái ghế ra để con chó có thể nhảy lên đùi. Rồi đến lượt Precious cuộn tròn dưới chân. Anh không cần một người đàn bà. Anh đã có hai con chó xù nhắng nhít rồi. Và một lon bia.

Anh nhấp thêm một ngụm bia mát lạnh. Tóc Đỏ đáng được biết rằng cô quá tuyệt vời so với anh. Và hiểu phụ nữ như anh, có lẽ cô cũng đáng có được một cơ hội để nói với anh rằng anh là đồ khốn nạn. Bên cạnh đó, đằng nào anh cũng phải mang đồ của cô tới cho cô.

Một lát sau, anh dùng chìa khóa của mình để vào căn hộ của bố anh. Khi vừa đi hết hành lang, anh nhìn thấy bố mình ngồi trong một chiếc ghế quen thuộc, đọc sách. Ông hạ tờ báo xuống.

“Bố đoán là sớm muộn gì con cũng sẽ tới.” Tờ báo lại sột soạt vì ông lại tiếp tục đọc.

Tiến sâu hơn vào gian phòng, Carl tìm kiếm Katie. Mặc dù biết thừa rằng nó sẽ là một cú đấm vào bụng, anh vẫn khát khao được thấy cô, chỉ để nhìn, chứ không chạm vào cô.

“Cô ấy ở trong phòng ngủ của mình ạ?” Anh lại xoa xoa vai. Rồi đặt cái túi sách với đồ đạc của cô xuống bên cạnh ghế sô pha.

“Đâu có.” Ông không ngẩng lên.

“Trong phòng tắm ạ?” Carl lại hỏi.

“Đâu có.”

Carl đờ người. “Chết tiệt thật! Bố không để cô ấy đi đấy chứ bố?”

Tờ báo lại sột soạt. “Cô ấy ở sân sau.”

Anh hít một hơi thật sâu. Chùi hai bàn tay đầy mồ hôi vào túi quần bò, anh bước vài bước về phía hai cánh cửa kéo.

“Nếu là bố, thì bố không ra ngoài đó đâu.” Bố anh không ngẩng đầu lên.

Carl nuốt nước bọt. “Cô ấy đang giận lắm hả bố?”

“Có lẽ thế. Nhưng đó không phải là lý do khiến con không nên ra ngoài đó.”

Carl rời mắt hỏi tấm rèm dày, nặng trịch che hai cánh cửa để nhìn ông. “Tại sao con lại không nên ra?”

“Cô ấy đang có khách.”

“Khách à?” Carl nhớ ra là Ben nói với anh anh ấy đã cung cấp địa chỉ nhà bố cho Les, bạn của Katie. Xoay xoay vai, Carl tiến tới ngồi xuống ghế sô pha. Anh lại tự hỏi không biết Les có phải là cô gái tóc vàng ở đồn cảnh sát đêm hôm trước. “Cô tóc vàng phải không?”

“Ai tóc vàng cơ?”

“Bạn của Katie, Les ấy mà?”

“Ồ, phải rồi. Cô ấy tóc vàng. Cô ấy cũng có đến đây hồi chiều.”

“Cũng ấy ạ?” Carl hỏi.

“Chính thế.” Tờ báo không nhúc nhích.

Carl liếc ngay về phía cánh cửa kính. “Thế bây giờ ai đang ở ngoài kia?”

“Chồng chưa cưới của cô ấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui