Chương 13 Triệu Thiên Minh trước nay vô cùng cẩn thận, anh chưa từng tùy tiện trao lòng tin cho bất kì một ai, vậy mà Dương Mẫn cứ nhẹ nhàng xóa đi sự nghi ngờ của anh.
Triệu Thiên Minh cau mày, anh tự nhắc bản thân không được coi thường Dương Mẫn, chưa biết chừng cô ta còn là đại cao thủ thâm sau hiểm độc.
Dương Mẫn vẫn cứ say sưa ăn uống, cô không hề để ý đến Triệu Thiên Minh đang đứng sau lưng mình. Lúc quay lại nhìn thấy anh, cô hớn hở mỉm cười.
- Anh há miệng ra đi! – Cô múc một muống kem đậu đỏ. – Ngon thật đấy, hi hi, em chưa bao giờ được ăn kem ngon như thế! Sau này em sẽ học làm kem rồi làm cho anh ăn, chịu không nào?
Anh không phản ứng, vẫn cứ nhìn cô chằm chằm. Dương Mẫn cảm thấy hơi khó chịu trước anh mắt kì quái của anh, cô dí muống kem lên môi anh bắt anh phải ăn. Bất giác anh há miệng ra, cô vui vẻ đút muỗng kem cho anh.
- Hi hi, ngon quá chứ gì! Sao tự nhiên nhìn em lạ thế! Lát nữa phải múc một ít kem để phần cho ông nội mới được! – Dương Mẫn cười híp mặt.
- Ông nội tôi không thích ăn ngọt.
- Eo, vậy để em lấy cái khác cho ông vậy!
Dương Mẫn nhún vai.
- Dương Mẫn! – Đột nhiên anh níu tay cô.
- Sao thế?
Anh không trả lời mà lạnh lùng cúi xuống ép đôi môi mình lên môi cô. Đôi môi anh vừa mềm vừa ấm, Dương Mẫn có cảm giác máu dồn cả lên mặt mình, tim cô đập loạn xạ, đĩa thức ăn trên tay suýt rơi xuống đất, cô đỏ bừng mặt xấu hổ.
- Ưm… anh làm gì thế!! – Cô xấu hổ cố đẩy anh ra.
Dương Mẫn mặt mũi đỏ bừng bừng, cô nhìn Triệu Thiên Minh khó hiểu, giữa bao nhiêu người tự nhiên lại…
- Anh…
Mọi người xung quanh thấy cảnh hai vợ chồng công khai “âu yếm” nhau thì phá lên cười, không ngừng tặc lưỡi.
Dương Mẫn xấu hổ vội vã bỏ đi, Triệu Thiên Minh đúng là cái đồ thần kinh!!
Tự nhiên làm cái chuyện đó giữa bàn dân thiên hạ, đúng là xấu hổ chết đi được! - Nào! Hôm nay đẹp trời quá nhỉ! – Triệu Doanh Chính mỉm cười rất viên mãn. – Ta mời mọi người đến đây là để chung vui với ta, hà hà, cuối cùng ta cũng chờ được đến lúc Thiên Minh cưới vợ. Ha ha! – Triệu Doanh Chính hiền từ nhìn hai đứa cháu yêu quý. – Ông nội trước đây lúc nào cũng canh cánh một chuyện, chỉ sợ nhắm mắt mà vẫn chưa lo lắng chu toàn cho hai thằng cháu, Thiên Minh nay đã có sự nghiệp lại cưới cho ta một đứa cháu dâu xinh xắn đáng yêu. – Nói đoạn, ông xoa tay cười. – Ta hơi tham lam, mọi người đừng chê cười! Tâm nguyện lớn nhất bây giờ của ta là có một đứa chắt để ẵm bồng…
Ông nói đến đây thì ngừng lại nhìn Dương Mẫn khiến cô xấu hổ mặt mũi đỏ bừng.
- Ông nội kì quá! – Dương Mẫn lí nhí đáp.
- Ha ha, kì cái gì mà kì! – Triệu Doanh Chính cười ha hả. – Mà hai đứa cưới nhau gần cả tháng rồi, đã có gì chưa?
- Ông nội!! – Dương Mẫn đỏ mặt giận dỗi đáp.
Mọi người cười ồ lên khiến cô càng xấu hổ, cô nhìn Triệu Thiên Minh cầu cứu nhưng anh cứ điềm nhiên đứng cạnh thưởng thức một ly sâm-panh, vẻ mặt điềm nhiên, vô cùng ung dung tự tại. Dương Mẫn tức ói máu.
- Ông nội đừng vội! – Anh nhún vai nửa đùa nửa thật. – Chuyện đó… còn tùy thuộc vào nhiều thứ…, tương lai cháu nghĩ là sẽ có!
- Cái gì? – Dương Mẫn trợn mắt nhìn anh.
- Hì hì, chúng ta là vợ chồng phải không em! – Triệu Thiên Minh cười hì hì gian trá nắm lấy tay Dương Mẫn. – Mọi người nói xem, chuyện sinh con là điều phải mau mau làm đúng không nào?
- Đúng rồi! – Mọi người đồng thanh hô to.
- Tốt rồi! – Triệu chủ tịch hài lòng vẫy tay. – Nào, mọi người cùng ta nâng ly chúc mừng hai đứa nhỏ hạnh phúc nào!
…
Buổi tiệc diễn ra rất rôm rả, có rất nhiều quà tặng cho cặp vợ chồng son.
Sau khi tiệc tàn, Triệu Thiên Minh và Dương Mẫn chào ông nội ra về,ông có vẻ muốn giữ Dương Mẫn ở lại, nói gì thì ông cũng rất quý cô thế nhưng Triệu Thiên Minh một mực lắc đầu, nói là đang có rất nhiều việc.
Vậy là Dương Mẫn đành miễn cương ra về. Cô bịn rịn mãi mới leo lên xe, Triệu Thiên Minh mặt lạnh như tiền lẳng lặng không nói câu nào.
Dương Mẫn không thèm quan tâm tới anh, cô ngồi bóc quà ra xem.
- Trúng mánh nhỉ? – Giọng nói đầy châm chích chọc thẳng vào tai cô.
Dương Mẫn trề môi không đáp.
- Xem ra cô rất biết lấy lòng ông nội đấy.
Dương Mẫn giả điếc tiếp tục bóc quà.
Định khiêu khích ai ngờ cô giả lơ, anh cảm thấy hơi khó chịu nên tiếp tục gây sự.
- Tôi thấy chúng ta cũng nên có em bé đấy! He he!
- Anh… anh… - Cô không thể im lặng được nữa.
- Chúng ta là vợ chồng mà! – Anh nháy mắt với cô. – Cô xem, ông nội nóng lòng lắm rồi đấy!
- Anh đừng… đừng có làm bừa! – Dương Mẫn sợ hãi nhìn anh. – Tôi… tôi… thà chết chứ không… không…
- Không cái gì? – Triệu Thiên Minh khiêu khích. – Đấy là nghĩa vụ vợ chồng…
- Đừng hòng!!! – Dương Mẫn bịt tai hét lên.
Triệu Thiên Minh phá lên cười.
…
Đưa Dương Mẫn về nhà, Triệu Thiên Minh lái xe tới tạp đoàn ngay.
Dương Mẫn một mình khệ nệ ôm hết số quà cáp do bà con bên nội tặng vào nhà.
Tự nhiên cô cảm thấy hơi bất an.
Cô nhớ như im cặp mắt gian xảo của tên Triệu Thiên Minh kia.
Có bao giờ nữa đêm cô đang ngủ, hắn mò lên phòng…
…
Cũng từ cái chuyện “em bé” mà đâm ra quan hệ của hai người mấy ngày nay có phần không thoải mái.
Dương Mẫn cứ tìm cách tránh mặt Triệu Thiên Minh, thậm chí lúc ngồi ăn cơm với nhau cô cũng không dám nhìn anh. Lúc đầu anh còn thấy bực mình nhưng về sau anh lại thấy tức cười.
Tự nhiên anh nảy ra cái ý định chọc cô.
Triệu Thiên Minh bắt đầu kiếm cớ xáp lại gần rồi có những cử chỉ “thân mật”. Dương Mẫn nổi da gà nhảy dựng lên khiến anh ôm bụng cười ngặt nghẽo, cô xấu hổ nổi sùng lên.
- Anh có tránh ra không?
- Không tránh!
- Anh bảo bận lắm mà?
- Tạm thời chưa bận! – Anh nhún vai khiêu khích, đột nhiên anh quàng tay qua vai Dương Mẫn.
- Tránh ra! – Dương Mẫn đỏ mặt tía tai hét ầm lên! – Cái đồ bệnh! Thích thì tự đi sinh con đi!
Nói xong cô co giò chạy lên phòng, bỏ lại Triệu Thiên Minh khoái chí cười ngặt nghẽo.
Thời gian chung sống lâu hơn một chút, con người ta cũng bắt đầu hiểu nhau hơn.
Ác cảm mà Triệu Thiên Minh dành cho Dương Mẫn càng ngày càng vơi bới, giữa họ dần có một sự hòa hợp đến khó tả.
Mỗi ngày anh đều cố tình kiếm chuyện với cô, Triệu Thiên Minh có cảm giác công việc dù mệt mỏi đến đâu, chỉ cần chọc cho cô khóc là tự nhiên anh lại cảm thấy vui vẻ một cách kì lạ.
Đúng là một sở thích quái gở nhưng anh không sao từ bỏ nó được.
Dương Mẫn dạo này bắt đầu “làm thêm” với Tiêu Á Lan nên cô rất hay đi ra ngoài. Công việc chụp anh tưởng như dễ dàng nhưng thực sự vô cùng khó khăn vất vả.
Tiêu Á Lan đòi hỏi rất khắt khe, ngày đầu tiên đi làm cô bị ông chỉnh tả tơi hoa lá.
- Hình như tôi nhìn lầm rồi thì phải! – Mỗi lần Tiêu Á Lan nói câu đó, Dương Mẫn cảm thấy xâu hổ ghê gớm.
Tiêu Á Lan không hài lòng ra mặt nhưng trái lại Johnson vẫn mỉm cười an ủi cô, bảo rằng cô chưa có kinh nghiệm nhưng cô rất có tài.
Vậy là Johnson quyết định dành một buổi để dạy Dương Mẫn cách tạo dáng trước ống kính. Ông vẫn tin chắc chắn rằng Dương Mẫn có những tố chất trời phú cho nghề này.
Ban đầu Johnson kiên nhẫn bày cho Dương Mẫn cách nhìn vào ống kính.
- Không nhất thiết là cô phải nhìn thẳng vào ống kính đâu. Cô có thể nhìn chếch đi một chút, đôi mắt của người mẫu rất quan trọng, đôi mắt tạo nân thần thái cho bức ảnh, cô hiểu không?
- Dạ…
- Ví dụ khi tôi yêu cầu cô thể hiện nỗi buồn, ánh mắt của cô sẽ ra sao? – Johnson đột nhiên yêu cầu Dương Mẫn thể hiện khiến cô lúng túng.
Buồn…
Cảm giác lúc buồn thì cô biết nhưng…
Hãy nghĩ về một kỉ niệm buồn xem?
Đột nhiên cô nhớ lại những lời cay nghiệt của Triệu Thiên Minh ngày cô đặt chân vào ngôi nhà của anh. Cô nhớ về ba, cô không còn được ở bên cạnh ba, chăm sóc ba nữa… mùa này bệnh của ba cô thế nào cũng tái phát…
Bất giác, đôi mắt sinh động của cô trở nên u buồn, chính Dương Mẫn cũng không ý thức được điều dó, cô cứ miên man tìm một kỉ niệm nào đó.
- Tốt! Quá tuyệt vời, ha ha, Tiêu Á Lan đúng là đui! – Johnson vui sướng vỗ tay. – Tôi biết ngay là cô làm được mà! À, mà này, có phải cô cảm thấy bị áp lực trước ống kính không?
- Dạ phải! – Dương Mẫn khẽ đáp. – Nhìn chú cầm máy ảnh tự nhiên cháu…
- Vậy thì được rồi! Cô hãy cố gắng gạt bỏ áp lực đó ra, cô đừng nghĩ mình đang diễn, cứ nghĩ là mình đang sống, hiểu không nào?
Nói đoạn, ông cặn kẽ hướng dẫn cho cô một lượt những điều căn ban, Johnson nhắc đi nhắc lại về sự biểu cảm, theo lời ông thì cô cứ coi buổi chụp ảnh như một chuyện hết sức bình thường, đừng quá căng thẳng, nếu không tạo được cảm xúc cô cứ nghĩ về một kỉ niệ vui buồn nào đó của mình.
- Đừng lo, họ Tiêu kia ác khẩu lắm! Nhưng cũng rất biết trọng dụng nhân tài.
Dương Mẫn vẫn im lặng, khởi đầu mấy ngày nay không được tốt lắm, cô sợ sẽ phụ lòng Johnson. - Thế này mà đòi khen đấy à? – Anh cười mỉa mai.
Đoạn anh quẹt hai ngón tay đầy bụi lên má Dương Mẫn.
- Này!! Anh đừng có quá đáng nhé!! Thì để người ta lau lại, anh có giỏi thì dọn nhà như em xem!! Toàn bắt người ta làm việc… - Cô đỏ mặt hét lên.
Anh bước vào phòng thay quần áo, không nói với cô thêm một lời nào. Dương Mẫn không thấy đôi môi anh nhếch lên thành một nụ cười thích thú.
Sống chung với nhau, giữa họ có rất nhiều thỏa thuận.
Cái bản nội quy do Triệu Thiên Minh soạn ra lúc đầu chỉ có 11 điều nhưng bây giờ đã tăng lên con số 25. Có lẽ cũng nhờ bản nội quy mà những va chạm giữa họ ngày càng ít đi, cuộc sống có lẽ cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Dạo gần đây Dương Mẫn vừa đi học, vừa phải theo Johnson học hỏi những kĩ năng chụp ảnh sao cho cô có thể làm hài lòng Tiêu Á Lan nên thời gian ở nhà rất ít. Buổi tối cô phải thức khuya, nấu sắn thức ăn rồi bỏ vào tủ lạnh, ngày mai anh chỉ việc hâm lại rồi ăn.
Sống chung với nhau cùng một nhà mà mấy ngày gần đây Triệu Thiên Minh không thấy cô quá ba lần một ngày.
Vốn đã quen với cuộc sống đơn độc nhưng không hiểu sao anh cứ cảm thấy bứt rứt kì lạ khi chỉ loanh quanh ở nhà một mình, có lẽ anh đã quen với sự có mặt của cô, bây giờ “tạm” trở về cuộc sống trước đây, anh cảm thấy khó thích nghi. Dương Mẫn dạo này hay về khuya, anh không hỏi lí do nhưng cũng để phần đồ ăn cho cô.