Chương 16 Lúc Dương Mẫn trở về hai tay lỉnh kỉnh bao nhiêu là thứ.
Cô vội vào phòng đặt mấy hết mấy thứ lỉnh kỉnh này lên bàn.
Ngọc Hải vẫn còn ngủ mê man, Dương Mẫn khẽ kéo chăn đắp lại cho cô rồi khui hộp sữa.
- Này cháu! Rửa bình sữa rồi hãy hòa sữa, hòa sữa vào bình mới mua không tốt đâu!
Một người phụ nữ trung niên đang chăm con ở giường bên cạnh lên tiếng.
- Dạ, cháu cảm ơn bác.
- Mà cháu là ai?
- Dạ cháu là chị họ của em ấy.
Dương Mẫn cẩn thận xem kĩ hướng dẫn ghi trên thành hộp sữa. Đây là lần đầu tiên cô phải làm những việc này, khi múc sữa bột vào bình cô vụng về làm đổ sữa ra ngoài, Dương Mẫn tự an ủi mình, thôi thì từ từ sẽ tiến bộ.
- Sữa đây sữa đây!!
Dương Mẫn mỉm cười cầm chai sữa chạy ra ngoài tìm hai bác cháu nhà Triệu Thiên Minh.
- Cô làm cái quái gì mà lâu thế? - Vừa nhìn thấy cô anh đã nóng nảy gắt.
- Ơ... trả ví cho anh này. - Cô lè lưỡi nhìn anh. - Ẵm cháu có một chút mà làm gì ghê thế!
Câu nói vừa dứt môi, Dương Mẫn đã trông thấy vạt áo trước của anh ướt loang một mảng.
- Không phải chứ! - Cô bật cười. - Ha ha!
- Cô có ẵm nó mau không? - Anh lừ mắt nhìn cô. - Đúng là chỉ toàn thích ôm rắc rối vào người...
Vừa đón đứa bé từ tay anh, cô vừa mỉm cười mắng yêu.
- Sao bảo bối hư thế, lại tè ướt cả người ông bác ưa sạch rồi, ha ha...
- Tôi về đây! - Anh giật lấy chiếc khăn trên tay cô lau lau chiếc áo, hết phun nước bọt lại tè cả lên người anh, đúng là quá đáng!
- Hi hi, chồng yêu của em cứ về đi! - Dương Mẫn cười híp mắt. - Cảm ơn anh nhiều nhé!
Đối với một như anh, làm được những việc như thế này phải bỏ ra rất nhiều kiên nhẫn, Dương Mẫn cũng biết tính chồng nên càng cảm thấy biết ơn anh hơn.
- Vậy khi nào cô định về?
- Em cũng không biết...
- Cô lúc nào cũng không biết!
Anh nhìn cô bất lực, chẳng biết bao giờ mới khôn lên nổi.
- Thôi được rồi, tôi nghĩ cô nên gọi cho bố mẹ con bé đi, cứ như thế này chả giải quyết được việc gì, cô định chăm sóc hai mẹ con họ đến già à? Cho dù em họ cô có khỏe lại thì cô bé có nuôi nổi đứa con không?
Anh là vậy, lúc nào cũng giữ được cái đầu lạnh.
Dương Mẫn không biết nói gì, anh nói quá đúng.
Nhưng cô cũng không thể làm ngơ trước hoàn cảnh của hai mẹ con họ.
- Tôi không ngăn cô làm việc tốt nhưng... - Anh lại tiếp tục. - Tôi thấy chuyện này không ổn.
- Em biết...
- Không phải tôi tiếc gì với họ nhưng tôi không thể giúp cô lo cho mẹ con họ mãi được.
- Em biết... Vậy anh nói em phải làm sao?
Cô không phải là người lý trí như anh, không có cái đầu lạnh như anh, không suy khĩ sâu sắc được như anh.
Cô luôn hành động theo cảm tính trước khi lường đến hậu quả. Bây giờ đã trót rồi, có muốn dứt ra cũng không được. Chẳng lẽ lại bỏ rơi hai mẹ con họ?
Nhìn vẻ phân vân trên nét mặt cô, anh chợt cảm thấy hơi hối hận.
- Em sẽ lo được, anh đừng bận tâm! - Cô mỉm cười yêu ớt nhìn anh.
Anh không nói mà chỉ nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp. Liệu lời nói của cô đáng để anh tin bao nhiêu phần trăm đây? Sao anh lại có cô vợ ngốc thế không biết!
...
Đứa bé không chịu ngủ trên giường mà cứ đòi ẵm trên tay mới chịu ngủ.
Mấy lần lấy nó ngủ rồi cô lén đắt nó xuống, vừa chạm lưng xuống giường đứa bé lại gào lên.
Cả đêm ngồi ngủ gà ngủ gật ở hành lang bệnh viện, Dương mẫn lo ngay ngáy về cái hẹn chụp ảnh ngày mai.
Không biết có bị Tiêu Á Lan kia xỉa xói một trận nữa không?
Đứa bé dường như đã quen hơi cô nên không còn cựa quậy nữa.
Dương Mẫn dịu dàng vuốt nhẹ lên gương mặt xinh xắn của nó. Càng nghĩ, cô càng thấy anh nói đúng. Cô khẽ thở dài.
Những âm thanh ồn ào đã tạm lắng xuống nhưng tiếng trẻ con khóc cứ văng vẳng.
Cơn buồn ngủ lại kéo đến, Dương Mẫn tựa người vào tường nhắm mắt thiếp đi một lúc rồi lại giật mình tỉnh giấc.
Đã 4h sáng.
5h30 là phải có mắt cho buổi chụp ảnh đầu tiếp.
Dương Mẫn vội ẵm đứa bé vào phòng.
Hải Ngọc chẳng biết đã dậy từ lúc nào, cô đón lấy đứa bé từ tay chị.
- Cảm ơn chị...
- Không sao đâu, thôi chị phải về đây, lát nữa chị lại ghé nhé. - Dương Mẫn mỉm cười nói. Từng làn gió đưa đến mùi ẩm của đất non và lớp lá mục, pha thêm một chút hương hoa đồng nội và cả thứ mùi thanh tao của nhựa cây.
Tất cả hòa quyện lại làm một trong cái lành lạnh của buổi ban mai.
Trên cành cây, sương vẫn còn chưa tan hết, từng giọt nhỏ như những quả cầu thủy tinh trong suốt phản chiếu chút nắng của buổi sớm mai.
Những dây leo nhỏ quấn lấy một thân cây mục vươn lên một cách mãnh liệt, từng bông hoa bé xíu tim tím khiến tâm hồn người ta bồi hồi đến lạ lùng.
Bàn chân trần trắng mịn nhẹ nhàng áp xuống mặt đất ẩm.
Rất khẽ, rất khẽ...
Như sợ sẽ làm kinh động đến buổi sớm mai.
Từng chút, từng chút...
Có thể cảm nhận được sự chuyển động dưới mặt đất ẩm ướt kia.
Hàng ngàn sinh vật bé nhỏ của lòng đất như cùng chào đón buổi bình minh ở đồng cỏ.
Đôi môi nàng tiên bất giác hé nụ cười.
Làm da trắng mịn như sứ, mái tóc đen huyền bồng bềnh ôm lấy đôi vai trần ngọc ngà.
Nàng ghé môi hôn lên một bông hoa nhỏ, một loài hoa mà nàng không biết tên.
Nụ cười ngây thơ như nàng công chúa cổ tích, đây là lần đầu tiên nàng đặt chân xuống trần gian.
Một chút ngập ngừng, một thoáng lo lắng nhưng rồi nàng mau chóng quên đi tất cả để hòa mình vào thiên nhiên.
Chiếc váy trắng tinh như cánh thiên sứ bồng bềnh theo từng bước chân nàng.
Nàng mỉm cười một cách vu vơ...
Ánh sáng vàng óng như mật chậm chậm ló lên từ sau rặng cây, phủ một lớp lên mái tóc nàng, lên làn da nàng.
Không vướng chút bụi trần.
Nụ cười nàng tinh khôi hơn những gì tinh khôi nhất, đôi mắt nàng như có ma lực quyến rũ vạn vật, dường như đến cả cỏ cây vô tri cũng sung sướng dõi theo nàng.
Nàng dang hai tay như muốn ôm cả thế giới vào lòng, đôi hàng nhi đen nhánh khép lại, nụ cười lại nở trên môi.
Rồi...
Đột nhiên nàng sung sướng chạy thật nhanh, luồn lách qua từng bụi cây, đùa giỡn với những cánh bướm.
Nàng dừng lại đột ngột như khi nàng bỏ chạy, không một lời báo trước.
Nàng quỳ xuống, bốc một nắm đất.
Đất ẩm và ấm mang theo những âm thanh của sự sống nguyên sơ.
Đây là đất mẹ bao la, đây là nơi sản sinh ra ngàn vạn sự sống, là nơi mọi vật chung sống với nhay, nơi đây là trần thế!
Làn gió khẽ thổi qua làm những giọt nước nhỏ xíu đọng lại trên mái tóc nàng.
Nàng khẽ ngắt một bông hoa, đặt lên môi rôi cài lên mái tóc.
Nàng thật đẹp, từng đường nét như kiệt tác của tạo hóa.
Ánh nắng khiến làn da nàng như tỏa sáng.
Một nét đẹp không thể có ở nhân gian...
...
- Tốt lắm!! Cắt!
Johnson hào hững vỗ tay.
Một người trong ê-kíp vội mang khăn ấm lại cho Dương Mẫn. - Vất vả cho cô rồi!
Johnson mỉm cười hào hứng vỗ vai cô.
- Làm tốt lắm, ha ha, cho lão họ Tiêu bỏ cái thói cạnh khóe đi nhỉ. Cô biết không, trên đời ai sinh ra cũng giỏi để làm một việc gì đó, chẳng qua mỗi người không tự khám phá bản thân mình thôi, ha ha!
Dương Mẫn xuýt xoa ủ người trong chiếc chăn ấm, lạnh đến tê cả người, thế mà hai má cô lại đỏ hồng lên.
Tiêu Á Lan đang cúi mình xem lại từng bức ảnh. Cặp lông mày của ông giãn ra, đôi mắt không giấu nổi vẻ hài lòng.
- Tốt rồi, hai ngày nữa sẽ thực hiện bộ ảnh tiếp theo, bây giờ cô vào thay đồ đi rồi tôi đưa cô về.
Ông khẽ khoát tay.
Dương Mẫn vui sướng nở nụ cười tươi nhìn Johnson.
Về đến nhà đã gần bảy giờ.
Cô vửa bước vào phòng khách đã thấy Triệu Thiên Minh từ dưới bếp đi lên, miệng còn ngậm miếng bánh mì.
Hình ảnh người đàn ông quyền lực và thành đạt quả là không hợp với cái bánh mì trên miệng, cô bật cười.
- Anh đợi em một lát, em nấu đồ ăn sáng cho...
- Thôi khỏi! - Anh có vẻ hơi lúng túng khi bị bắt quả tang với cái bánh mì.
- Nhanh mà! Ăn bánh mì không đủ chất đâu!
- Xem lại cô đi! Hai mắt thâm đen rồi kìa, cô mà đi cùng tôi không chừng người ta còn tưởng tôi ngược đãi cô cả đêm không cho cô ngủ nữa ấy chứ!
Dương Mẫn đỏ mặt trước câu nói đầy hàm ý của anh. Đúng là lấy vẻ đạo mạo đẻ che bụng tiểu nhân, càng ngày càng lộ rõ bản chất!
- Còn bánh mì không?
- Còn.
- Hi hi, anh có giận em không?
Dương Mẫn mỉm cười xu nịnh tiến lại gần anh.
- Giận cô làm gì, thôi đi ngủ đi, mọi việc hôm nay không cần làm nữa.
- Ừ!
Dương Mẫn mỉm cười vòng tay ôm lấy eo anh rồi tựa đầu vào ngực anh.
- Cô làm cái gì thế!! Buông tôi ra không nhăn hết áo bây giờ! - Giọng anh có chút không tự nhiên.
- Em không buông đấy! Cho em ôm một chút nào! Keo kiệt!
Vậy là anh đành bất lực nhìn cô.
- Cô bệnh quá đi mất!
- Anh bệnh thì có! Chúc chồng yêu hôm nay làm việc thật tốt nhé, em lên ngủ đây!
Dương Mẫn buông anh ra mỉm cười khúc khích rồi đi thẳng lên lầu.
Nhìn theo bóng dáng bé nhỏ của cô, cái cảm xúc kì lạ trong lòng anh ngày càng lớn.
Không biết ai mới là người trúng độc đây!! Ngủ một giấc đến gần quá trưa Dương Mẫn mới lóp ngóp bò dậy.
Xuống nhà không thấy ai, cô uể oải mở tủ lạnh tìm thứ gì đó để ăn.
Ăn uống qua loa xong cô chạy vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân thật nhanh rồi vội vàng thay đồ chạy tới bệnh viện.
Dương Mẫn tự trách mình tả tơi, không biết Hải Ngọc có đợi cô không.
Hải Ngọc hôm nay có vẻ đã khá hơn, chỉ là lúc nhìn thấy Dương Mẫn, cô có chút không thoải mái.
- Chị.
- Cháu ngoan không hả em? – Dương Mẫn hỏi.
- Dạ ngoan.
- Ừ, tốt quá, chiều nay chị phải đi học, chắc tối mới lại đến với em được…
- Chị… chị không cần phải đến nữa đâu… - Hải Ngọc chợt cắt ngang lời cô.
Dương Mẫn sửng sốt nhìn em.
- Sao thế?
- Em đã làm phiền chị…
- Có phiền gì đâu! – Dương Mẫn vội xua tay.
- Ngày mai em và cháu sẽ ra viện, chị đừng đến nữa.
Giọng Hải Ngọc dứt khoát.
- Thế hai mẹ con sẽ sống ở đâu?
- Chuyện này chị không phải lo. – Cô khẽ nói. - Mẹ con em nhận ơn của chị, cả đời này em sẽ không quên…
- Em đừng nói thế!
Dương Mẫn cau mày cắt lời.
- Dù sao em cũng muốn nói là em rất biết ơn chị, chị Mẫn. - Hải Ngọc khẽ nắm lấy bàn tay Dương Mẫn. – Em không thể tiếp tục làm phiền chị, dù chị không cảm thấy hai mẹ con em là gánh nặng thì… thì lòng tự trọng của em cũng không thể để chuyện này tiếp tục nữa!
Mắt Hải Ngọc rơm rớm, cô gượng cười nhìn Dương Mẫn.
Dương Mẫn khẽ thở dài rồi đưa tay lau nước mắt cho em.
- Ừ, vậy nếu cần gì em cứ gọi cho chị nhé.
Lúc ra về, tâm trạng Dương Mẫn nặng trĩu.
Cô khẽ thở dài nhìn dòng người trên phố.
Cuộc sống lúc nào cũng vượt khỏi tầm kiểm soát của cô.
Bỗng điện thoại trong túi xách rung lên, màn hình hiện hai chữ Thiên Kỳ.
Dương Mẫn hơi ngập ngừng rồi ấn nút nghe.
- Chị dâu! – Âm thanh ấy đã bao lần khiến cô bật cười nhưng lần này tâm trạng cô bỗng bị điều gì đó trói buộc.
- Ừm… em điện cho chị có chuyện gì không?
Triệu Thiên Kỳ lập tức nhận ra điều khác lạ trong giọng nói của cô.
- Sao thế?
- Hi, chị có sao đâu! – Dương Mẫn cố làm ra vẻ bình thường, lòng cô bỗng cảm thấy vô cùng có lỗi với anh.
- Chị nói dối tệ lắm, thật ra hôm nay em muốn giới thiệu cho chị làm quen với một người, hi hi.
- Ai vậy? – Dương Mẫn tò mò hỏi.
- Chị đang ở đâu? Em đến chở chị.
- Thôi, bây giờ chị phải đi học.
- Vậy chiều nhé! – Thiên Kỳ vẫn kiên trì.
- Ừ.
- Vậy em đến trước trường chị nhé!
Nói xong anh tắt máy luôn, không cho cô cơ hội mặc cả thêm.
Nhét điện thoại vào túi, lòng Dương Mẫn chợt dâng lên một cảm giác kì lạ, cô có cảm giác như chính mình đã phản bội Triệu Thiên Kỳ một cách hèn nhát. Kể từ ngày Triệu Thiên Minh nổi cơn ghen, cô đã lảng tránh bất kì cơ hội tiếp xúc nào có thể xảy ra giữa hai người.
Ngước mắt lên nhìn bầu trời ảm đảm, Dương Mẫn muốn cười nhạo sự chính mình.
Triệu Thiên Kỳ đã làm gì có lỗi mà cô lại tìm cách đẩy anh ra khỏi cuộc đời cô? Chỉ cách đây một tháng cô còn nghĩ rằng anh là người bạn tốt mà cô may mắn gặp được, thế mà…
Dương Mẫn ơi là Dương Mẫn, sao mày lại có thể tệ bạc như thế?
Ai đã ở bên mày những khi mày tổn thương?
Ai đã không quản thời gian lắng nghe những gì mày nói?
Ai đã làm cho mày cười khi mày khóc?
Là ai?
Cô lặng lẽ cúi mặt và rảo bước thật nhanh, cô hiểu rằng mình đã chọn cách từ bỏ anh để gìn giữ chút hạnh phúc mong manh của mình.
Một cảm giác xấu hổ, tội lỗi lặng lẽ chiếm lấy cô, anh đáng bị cô đối xử như thế hay sao?
Từ trước đến nay, cô luôn lặng lẽ chấp nhận bản thân là một kẻ thất bại nhưng chưa bao giờ cô lại nghĩ mình là một kẻ tồi tệ.
Nụ cười của anh đã có lúc khiến cô vui vẻ vô cùng, giờ lại như vết thương nào đó đang âm thầm tồn tại trong cô.