Chương 40 Xem ra bước đầu MK thâm nhập vào thị trường châu Á đã khá thuận lợi, nhờ đêm dạ tiệc hoành tráng cùng thanh thế của tập đoàn Doanh Chính, MK mau chóng vươn lên, nhận những hợp đồng thời trang rất giá trị. Đích thân chủ tịch Mk đã gởi lời cảm ơn tới sự quan tâm chiếu cố của chủ tịch Triệu Thiên Minh.
Mà cũng thật lạ, lần này xem ra Triệu Thiên Minh có vẻ rất ưu ái MK, báo giới liên tục đưa tin hot về MK.
Một buổi tối, anh cùng Thiên Kỳ và một trợ lí khác tham gia buổi tiệc chiêu đãi do đích thân chủ tịch MK sang tận đây tổ chức, một bàn tiệc nhỏ sang trọng.
Bên MK có thêm hai người nữa đi cùng chủ tịch, một là Victor, hai là một gương mặt vô cùng quen thuộc mà cách đây không lâu chính tay Triệu Thiên Minh đã vứt ra khỏi tập đoàn, người chú đáng kính của hai anh em, Triệu Kính Thù!
Có vẻ lão ta đã tìm được một người chủ mới thích hợp hơn anh, Triệu thiên Minh vẫn không đổi sắc mặt, nhìn cả ba gật đầu mỉm cười, Triệu Kính Thù xem ra đã chuẩn bị từ trước, vẻ mặt cũng rất tự nhiên đứng dậy chào Triệu chủ tịch và hai người đi cùng anh.
Victor trước mặt cha tỏ ra không hề quen biết hai anh em họ Triệu, bữa tiệc xem ra chỉ xoay quanh những câu chuyện khách sáo, tuyệt đối không bàn sâu đến công việc.
- Lần này MK chúng tôi quả thực rất cảm ơn trước sự chiếu cố của Doanh Chính.
- Ngài không cần khách sáo! Chúng ta đã như người một nhà rồi, cũng nên giúp nhau thôi.
Ngồi bên cạnh nhìn anh trai mình, Thiên Kỳ không khỏi buồn cười, rõ ràng anh ấy chả coi cái tên chú đểu giả kia ra gì, thế mà vẫn cứ nói cười như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cái tên hèn ấy, lúc đầu ngo nghoe chiếm chỗ, con xúi dục các cổ đông khác làm phản, bây giờ thì chẳng khác gì một con chó ngoe nguẩy nịnh bợ chủ tịch MK. Đúng là cuộc đời này rất lắm kẻ sẵn sang quỳ dưới chân người khác vẫy đuôi, anh không khỏi cảm thấy rất khinh thường.
Lúc ra về, anh có ghé tai hỏi anh trai.
- Em thấy cái tên khốn đó rất đáng ghét, phản chúng ta chạy sang nịnh bợ MK, lẽ nào anh định để lão ta trở lại hay sao?
- Chó cùng dứt dậu, lão ta đã cùng đường phải bám víu vào nơi khác, chúng ta cũng nên tha cho lão.
- Anh nói cũng có lí, nhưng mà…
- Em đừng lo, với bấy nhiêu thứ lão biết, không đủ để MK lợi dụng gây khó dễ với chúng ta đâu, còn nếu lão ta chán sống, anh cũng không cản. Hơn nữa người nhà họ Triệu đâu phải là kẻ không có lương tâm, thôi thì để lão đi tìm một con đường sống.
- Ha ha, anh Hai đúng là… Triệu Thiên Minh mỉm cười nhìn em.
- Đúng là rất nham hiểm. – Thiên Kỳ lắc đầu với vẻ thán phục.
- Ha ha! – Anh bật cười. – Cậu cố gắng mà học.
Hiếm khi nghe anh đùa một câu như thế, Thiên Kỳ tủm tỉm cười, trong lòng cảm thấy rất vui. Tối hôm ấy anh lúc anh thì Bạch Khiết đang ngồi xem tivi, cô đã có vẻ bứt rứt vì cứ ở tịt trong nhà kể từ cái lúc xuất viện. Nhìn cô có vẻ cáu gắt hành hạ cái điều khiển tivi, anh mỉm cười cởi áo vest ra ngồi xuống gần cô.
- Em sao vậy?
- Còn sao nữa, em sắp chết vì rảnh rỗi rồi, mà anh nhé, có phải anh đang âm mưu biến em thành bà nội trợ không hả? – Cô gườm anh.
- Ớ… ơ… em này, em mới bệnh dậy, còn chưa khỏe, anh giữ em ở nhà là muốn tốt cho em mà.
- Em biết! – Cô nhăm nhó gục đầu vào lòng anh. – Nhưng cứ như thế này em sẽ chết mất, bây giờ em muốn đi làm!!
- Không, anh không yên tâm!
- Đi mà!!!! Đi….
- Thôi nào, học ở đâu ra chiêu này vậy? – Anh ôm cô vào lòng hôn nhẹ lên môi.
- Kệ em, tóm lại là anh tính sao hả?
- Ừ, thì để em hai tay bồng hai đứa, mỗi khi anh đi làm về lại được em đầu độc bằng mâm cơm gia đình, hehehe…
- Anh… - Cô gườm anh rồi nhéo thật mạnh vào eo anh.
- Á!! – Anh vừa nhột vừa đau. – Bạch Nương Nương tha cho anh đi mà.
- Á à, Bạch Nương Nương này! – Cô bặm môi nhéo một cái nữa.
- Á!!!!! Được rồi, anh hứa, anh hứa!!!!!!!!
- Hứa to lên xem nào!
- Tôi, Triệu Thiên Kỳ xin hứa, sẽ không biến cô Bạch Khiết thành bà nội trợ cùng hai đứa nhóc trên tay.
- Rồi sao nữa.
- Thì anh hứa rồi mà, em này! – Anh xoa xoa eo oan ức nhìn cô. – Bây giờ vị trí nhân sự có chút thay đổi, để anh hỏi lại anh hai đã!
Nhìn cô có vẻ bằng lòng, anh liền tung chiêu nhõng nhẽo ôm chặt lấy cô.
- Em hung dữ quá. Chắc eo anh tím luôn rồi, hic hic, bắt đền đó!
- Haha, thế anh muốn đền cái gì?
- Anh đi làm về mệt quá, đấm lưng cho anh đi.
Cô tủm tỉm cười.
- Được rồi, nằm xuống.
- Tuân lệnh em yêu!
- Xí.
Anh nằm xuống ghế, mắt lim hin, thiệt là đã quá đi. sao ngắn quá vậy ?
nuhân k bao r viết ít như thế nầy
sự nhầm lẫn diệu kì k viết
oan gia ngõ hẹp thì mấy chữ
đồ ngốc tôi là ck của em khó hiểu quá
buồn thật Hơn một tháng sau thì Bạch Khiết đi làm lại, cô được bổ nhiệm vào một vị trí khá tốt, đương nhiêm cuộc đời này chẳng bao giờ tồn tại hai chứ công bằng, cô cứ làm mửa mật ra nhưng xuất phát điểm không bằng tôi thì tốt nhất là nên cắn răng cam chịu, thân là người yêu của nhị thiếu gia, trước đây lại còn là vây cánh thân cận của đại thiếu gia nhà họ Triệu nên người ta chỉ còn biết giương mắt mà nhìn Bạch Khiết ung dung ngồi vào vị trí tốt. Xem ra Thiên Kỳ đã không phụ mĩ ý của cô, vừa mới đi làm lại, cô đã được nghe những lời than thở của cấp dưới, hoàn cảnh chẳng khác nào một cổ hai tròng, quả thực vô cùng đáng thương.
Cô vẫn giữ nguyên cái thói quen xuống căn-tin ăn trưa để tiết kiệm tiền dù anh đã thuyết phục nên đến một chỗ nào đó.
- Thôi, ở đây ngon rồi, haiz, với lại em lười đi lắm. – Cô mỉm cười vuốt tóc rồi nói thêm. – Với lại mình cũng nên tập một tác phong liêm khiết cho cấp dưới noi theo.
- Uầy, vâng ạ!
- Ha ha, nhìn mặt anh kìa. – Cô nằm lấy tay anh.
- Vâng, anh nghe lời em mà. – Thiên Kỳ mỉm cười thơm vào má cô.
Một buổi chiều lúc tan sở, cô đi sang một quán café bên đường đợi Thiên Kỳ, lúc vào quán, cô thấy Dương Mẫn. Hình như Dương Mẫn mặc cái váy hoa màu xanh da trời đang đợi ai đó,thấy cô chỉ ngồi một mình, Bạch Khiết lại gần.
- Em ngồi đây được không? – Bạch Khiết mỉm cười hỏi.
- Ô, Bạch Khiết… chị ngồi đi. – Dương Mẫn thấy cô thì vui vẻ mỉm cười.
- Ấy, chị đừng gọi em là chị. – Bạch Khiết vội nói. – Chị là chị dâu của Thiên Kỳ cơ mà.
- À… - Dương Mẫn bối rối cười, cũng đúng.
Bạch Khiết tính tình vốn lạnh lùng xa cách, thế nhưng cô cũng đã nghe Thiên Kỳ kể về Dương Mẫn, anh nói lúc cô nằm bệnh viện, Dương Mẫn hay tới thăm cô, rất quan tâm lo lắng cho cô, quả thực đúng là một cô gái tốt. Tuy chưa nói chuyện lần nào nhưng Bạch Khiết cảm thấy rất mến Dương Mẫn, xem ra lần gặp này, bụng cô còn to hơn cả lúc trong bệnh viện.
- Chị sắp sinh chưa? – Bạch Khiết hỏi.
- Bác sĩ bảo khoảng một tháng nữa. – Dương Mẫn mỉm cười xoa xoa bụng.
- Thế chị có siêu âm không, là trai hay gái?
- À, có chứ! – Dương mẫn vui sướng mỉm cười, đó là niềm hạnh phúc của một người sắp làm mẹ. – Là con trai, bác sĩ bảo nó khỏe lắm, ừ mà khỏe thật, cứ đạp chị suốt.
Nói đến đấy, ánh mắt cô rạng ngời niềm hạnh phúc, bàn tay dịu dàng xoa xoa bụng.
Nhìn cô hạnh phúc như vậy, Bạch Khiết chợt cảm thấy đau nhói, cô cũng vui cho Dương Mẫn nhưng… nếu cô không bị tai nạn, có lẽ con của cô đã được hai tháng. Những cảm xúc buồn vui lẫn lộn trong mắt cô khiến Dương Mẫn khựng lại. Thấy vậy, Bạch Khiết liền lấy lại vẻ bình thường mỉm cười xua tay.
- Không sao đâu mà.
- …
Bạch Khiết liền hỏi lảng sang chuyện khác, đây là lần đầu tiên hai chị em dâu nói chuyện với nhau, Dương Mẫn hỏi bao giờ hai người định đám cưới thì Bạch Khiết lắc đầu.
- Cũng chưa biết nữa chị ạ, hai chúng em còn đang dang dở sự nghiệp, tập đoàn bây giờ đang bận nhiều dự án, chưa biết nên thế nào.
- Chị nghe ông nội dục rồi đấy, hihi. – Dương Mẫn khích lệ. – Thì cứ cưới xong rồi làm tiếp cũng được mà.
- Ha ha, nói vậy thôi, chứ em sợ cưới nhau rồi hai vợ chồng ham con quá, cứ nhìn anh chị mà “phấn đấu” thì… ha ha. Thiên Kỳ cũng muốn có con lắm, em cũng vậy, nhưng sợ. – Bạch Khiết chép miệng. – Chăm sóc một đứa bé… em thật sự còn chưa dám nghĩ đến.
- Thì đẩy nhanh tiến độ đi, dù sao em cũng giỏi giang mà, còn nếu cảm thấy chưa thích hợp thì cứ kế hoạch. – Dương Mẫn nháy mắt.
- Vâng. Để chúng em bàn bạc đã. – Bạch Khiết đưa tay vuốt tóc.