Hôn Lên Đôi Môi Peter Pan

12.

Trong cuộc đời này ai cũng có những nghĩa vụ và trách nhiệm buộc phải đảm đương. Dù mình có chấp nhận hay phản đối, có cam tâm tình nguyện hay rũ bỏ hoàn toàn thì cũng chẳng còn cách nào khác, bởi tiền đề của nó là hai chữ “buộc phải”. Nếu đã là “buộc phải” thì không cần phải oán thán gì nhiều, đúng không. Chỉ còn cách cố hết sức hoàn thành nghĩa vụ là được rồi.

Là người có thành tích tốt, tướng mạo tuấn tú, phẩm chất hơn người, lại thêm mối quan hệ tốt, có tinh thần trách nhiệm, có năng lực lãnh đạo cho nên dù đi tới đâu cũng được bầu làm “lớp trưởng”, trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Nhưng sự lột xác từ một thằng nhãi ranh bẩn thỉu luôn chảy nước mũi trở thành hình mẫu “lớp trưởng” lý tưởng như thế nào nhỉ?

Từ năm lớp sáu cậu đã phải nghe những lời cãi vã của bố mẹ về thành tích học tập của mình và một hệ quả dẫn tới là câu nói cửa miệng của mẹ lúc nào cùng là “Con phải cố gắng làm nở mày nở mặt cho mẹ, mẹ đặt hết hy vọng vào con rồi”. Giống hệt như hạt giống của bụi gai ngấm ngầm rải vào mạch máu trong cơ thể cậu khiến nó mọc thành những chiếc gai nhọn với số lượng nhiều vô kể.

Ép bản thân mình phải cố gắng hết sức. Không có bất kỳ lý do nào, không có một con đường rút lui nào. Bởi đó là cậu “buộc phải” làm. Do vậy dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, cái “buộc phải” này luôn được đặt ở vị trí hàng đầu.

Kiều Tô đi vào trong phòng rồi ngả lưng xuống giường, vùi mặt vào chiếc gối lông ngỗng. Cậu nghĩ, ai có thể đến bên cạnh cậu và kết thúc cái thứ ‘buộc phải’ của cậu đây?

Thoái hóa trở thành một ông vua dơ bẩn như ngày xưa cũng được.

Hoặc biến thành thằng nhãi ranh hay chảy nước mũi cũng được.

Cậu sắp không chịu nổi nữa rồi.

13.

Sau khi trở về nhà, Bách Đồng cố gắng điều chỉnh lại hơi thở đang loạn nhịp của mình. Nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra trong đường hầm khiến cô vẫn cảm thấy bàng hoàng khó tin.

Cô hít một hơi thật sâu, móc chìa khóa ra định mở cửa thì chợt nghe thấy giọng của ai đó đang nói trong nhà. Loáng thoáng có thể nhận rõ đó là tiếng bố, còn có giọng của một người đàn bà nữa.

Dịch Bách Đồng đứng ngoài cửa dáng vẻ bối rối, cô đang phân vân không biết có nên bước vào nhà hay không?

Qua khe cửa nhỏ, giọng nói của hai người khe khẽ chất chứa đầy vẻ lo âu, dù vậy Dịch Bách Đồng đứng ở bên ngoài cũng vẫn có thể nghe được khá rõ ràng.

Ban đầu là tiếng than của bố: “Cũng sắp đến giờ rồi, Bách Đồng chắc sẽ về nhanh thôi. Anh đã nói trước với con bé, hôm nay có chuyện quan trọng phải nói rồi, anh nghĩ, chắc con bé cũng có chuẩn bị tâm lí…”.

Kế đó là giọng của người phụ nữ: “Chẳng lẽ anh muốn bảo với con bé rằng mười năm nay chúng ta vẫn luôn giữ liên lạc sao? Làm như thế liệu con bé có chấp nhận hay không? Lần trước khi nhìn thấy em, phản ứng của con bé vô cùng dữ dội… hay là… hay là chuyện này, chúng ta chờ sau đã, chờ khi bọn trẻ trưởng thành rồi mới…”.

“Mười năm trước em cũng nói như vậy. Nhưng bây giờ chúng ta cũng không còn trẻ nữa, liệu còn bao nhiêu cái mười năm để chờ đợi đây. Đúng là làm bố làm mẹ, chúng ta nên có trách nhiệm chờ con trẻ lớn rồi mới bàn đến chuyện của chúng ta, nhưng vấn đề là chúng ta không chờ nổi nữa. Anh tin Bách Đồng sẽ hiểu cho chúng ta.”

“… Em biết…”

“Dù gì thì hôm nay chúng ta cũng đã nhận giấy đăng ký kết hôn rồi, không phải sao?”

“… Nhưng, em lo Mạc Ly nó…”

“Mạc Ly? Chẳng phải em đã dặn con nó sang bên này một lát rồi mà? Con nó cũng đồng ý rồi đúng không? Sao bây giờ vẫn chưa thấy tới…”

Câu nói của Dịch Thư bị gián đoạn bởi tiếng mở cửa “Rầm”. Ông giật bắn mình khi thấy Dịch Bách Đồng đang đứng ngay trước cửa.

Cô nhìn ông chằm chằm với ánh mắt sắc lạnh và chất chứa đau thương. Trong giây lát ánh mắt đó chuyển hướng nhìn về phía Đới Tô Nghiên đứng bên cạnh thì nó bỗng biến thành sự căm tức và thù hận.

Dịch Thư bất ngờ trước việc con gái trở về nên trong lòng thoáng chút hoang mang, lo lắng, ông chầm chậm đứng dậy khỏi ghế salon, đang định nói gì đó với con gái thì bỗng phát hiện cổ họng mình đang bị tắc nghẹn không nói nên lời.

Còn Đới Tô Nghiên cũng ngạc nhiên đứng dậy cùng với Dịch Thư, bà hoảng hốt nói với Dịch Bách Đồng: “Bách Đồng, cháu… Cháu nghe cô nói, sự việc không phải như cháu nghĩ đâu…”.

Dịch Bách Đồng chỉ im lặng không nói năng gì, trong giây lát cô thậm chí còn không biết mình nên làm như thế nào và dường như cô cũng ý thức được mình chẳng thể làm được gì cả. Cô hoảng hốt thở mạnh, từ từ lùi lại không nói không rằng quay lưng bỏ chạy xuống tầng dưới.

Phía sau là tiếng gọi khàn khàn đau khổ của Dịch Thư: “... Bách Đồng!“.

Trong một quãng đường ngắn từ cầu thang xuống tầng dưới, dường như với cô là cả một quãng đường thật dài. Cô nắm tay vịn lan can, hít một hơi thật sâu, tựa như có một ngọn lửa đang bốc cháy ngùn ngụt bên trong cuống họng, tay chân đau nhức sau khi bị ngã trên cầu thang.

Khóe mắt rưng rưng. Cô cố gắng mở to đôi mắt, dù như thế sẽ khiến cô trông giống một con mèo giãy giụa trước lúc chết, nhưng ít ra thì nước mắt sẽ không rơi xuống.

Tuyến lệ đang đau đớn. Khớp xương đang gào thét.

Ngay cả lỗ chân lông cũng đang thắt lại tê buốt.

Dường như từng sợi dây thần kinh và mỗi tế bào trên cơ thể đều đang kêu gào thảm thiết.

Trong sâu thăm trái tim cô đang vang vọng một thứ âm thanh đau khổ: “… Tại sao chứ…”. “Tại sao lại làm như thế.”

“Đừng ở bên bà ta!”

“Dù có tái hôn với bất kỳ ai cũng đừng chọn bà ta!” “Không thể là bà ta!”

Tựa như chú chim đang gắng mình vẫy đôi cánh để cố sức thoát khỏi chiếc lồng kín mít, sự gắng gượng đó phải trả giá bằng việc những sợi lông bị nhuốm đỏ màu máu. Mặc cho cảm giác đau đớn như thế, biết chắc là sẽ chết ở nơi này nhưng vẫn cứ tiếp tục bất chấp tất cả tìm cách thoát khỏi chiếc lồng để trở về với thế giới bao la bên ngoài.

Thế giới bên ngoài không tù túng. “Không thể là bà ta!”

“Chỉ riêng bà ta là không được!”

Bất chợt có tiếng bước chân từ bên cạnh đang bước tới, ngày càng đến gần. Dịch Bách Đồng nghiến răng, ngước mắt nhìn với vẻ đầy oán trách. Dưới ánh đèn neon đang phản chiếu ánh sáng vàng vọt hòa lẫn với tiếng ve kêu râm ran không ngớt Dịch Bách Đồng nhìn thấy bóng dáng Đới Mạc Ly.

Cũng nhận ra cô nên Mạc Ly chợt sững người dừng lại.

Dưới ánh đèn neon vàng nhạt, Mạc Ly với vẻ mặt vô cảm dõi nhìn cô đang vịn tay vào lan can.

Không ai nói lời nào.

Dịch Bách Đồng trừng mắt vẻ hận thù nhìn Mạc Ly. Dưới ánh đèn khuôn mặt của Mạc Ly trở nên mơ hồ, hạt pha lê đeo trước ngực thoáng lộ dưới cổ áo đồng phục.

Khoảng hai tuần không gặp rồi.

Nếu đặt lên cân thì thời gian mười mấy ngày có gọi là dài không, mười năm có gọi là ngắn không, tại sao Bách Đồng lại có cảm giác người đang đứng trước mặt mình bây giờ quá đỗi xa lạ, nhưng cũng không thể không khiến cô nhớ lại khoảng thời gian cô và cậu ta từng vui đùa bên nhau.

Những thứ đó đều là giả sao.

Ánh mắt nhìn nhau lúc gặp trên gác nhỏ xưa kia, tất cả đều là ảo ảnh sao?

Tại sao bây giờ cô lại muốn hắn và mẹ hắn biến mất khỏi thế giới này? Tại sao cô lại căm hận hắn và mẹ hắn như vậy?

Là vì hắn ta đã cướp con mắt bên phải của cô, là vì mẹ hắn đã cướp bố của cô… là như thế sao?

Chắc là thế rồi.

Thời gian giống như một con dã thú khổng lồ có đôi chân to lớn cứ chậm chạp đi đi lại lại bên cạnh hai người. Bất giác Dịch Bách Đồng run rẩy nói với Đới Mạc Ly: “Tôi tuyệt đối không bao giờ tha thứ cho các người”.

Câu nói này, chính là câu nói của Đới Mạc Ly mười năm về trước.

Nhưng có điều, mười năm trước trong câu nói của cậu không hề có hình ảnh cô gái mang tên Dịch Bách Đồng. Còn mười năm sau, khi cô gái mang tên Dịch Bách Đồng đó thốt ra câu giống cậu thì cô lại không hề do dự đưa cậu vào vòng tròn những người “không thể tha thứ”.

Ánh đèn neon mùa hè vàng nhạt tựa như đốm lửa nhỏ, những con bướm đêm không ngừng quay cuồng xung quanh chiếc bóng đèn như muốn thử lao mình vào đốm lửa nhỏ đó.

Thời gian như con đường ngầm dài bất tận.

... Ngoại trừ bà ta thì ai cũng được. Chỉ cần không phải bà ta. Chỉ riêng bà ta là không được.

... Bởi vì, bà ta là Đới Tô Nghiên, bà ta là mẹ của Đới

Mạc Ly.

14.

Máy điều hòa đã bật từ lâu nhưng trong phòng cũng oi bức đến kinh người. Bởi cái nóng nực của đêm hè đã nuốt chửng luồng khí lạnh của điều hòa rồi biến chúng thành một luồng hơi vừa ẩm và khô.

Kiều Tô tháo tai nghe rồi bò ra mở cánh cửa sổ ở gần giường. Gió đêm lùa vào thổi nhè nhẹ qua mái tóc của cậu.

Luồng khí cũng âm ấm như vậy.

Chuyện xảy ra tối nay phức tạp hơn những việc trước đây đấy. Có lẽ Bách Đồng cũng đã rời khỏi đường hầm trở về nhà rồi, Kiều Tô thầm nghĩ, rồi cậu lại tự lầm bầm một mình: “Nhà họ Y à…”.

Đúng lúc cậu quay lưng chuẩn bị bước xuống giường để đi ra ngoài thì chiếc điện thoại trên bàn học rung lên.

Mở điện thoại, ba chữ “Y Đóa Đóa” hiện lên rõ mồn một trước màn hình.

Khoảnh khắc nhìn thấy ba chữ đó, trong lòng Kiều Tô chợt dấy lên một nỗi lo lắng kỳ lạ.

Cũng đã lâu lắm rồi không nhìn thấy ba từ này nhưng tại sao lần này nhìn thấy cậu lại có một linh tính chẳng lành, thậm chí tâm trạng khá tệ như thế.

Cậu chần chừ mở tin nhắn, “Kiều Tô cứu tớ với”. Chỉ có năm chữ.

... Không có dấu câu.

... Ngay lúc đó Kiều Tô đã có cảm nhận sự việc đang ngày trở nên không thuận lợi. Và cảnh tượng Y Đóa Đóa cầm hộp thuốc an thần cứ lướt qua trước mặt cậu.

Quả nhiên, nhà họ Y ở tầng trên xảy ra chuyện chính là nhà cô ta. Tại sao cậu lại không sớm nhận ra điều này nhỉ.

Kiều Tô vội nhắn tin lại: “Cậu đang ở đâu?” rồi nhấn nút trả lời. Nhưng có lẽ do tín hiệu không tốt nên phải rất lâu sau đó cậu mới nhận được tin nhắn thông báo “Đã gửi thành công”. Kiều Tô kiên nhẫn chờ đợi nhưn mãi vẫn chưa nhận được trả lời của Y Đóa Đóa.

Đã hơn mười một giờ đêm, Kiều Tô đứng ngồi không yên, đi qua đi lại mấy vòng trong phòng ngủ. Rồi cậu cũng quyết định mở cửa phòng rồi đi qua phòng khách, khi ấy trong phòng khách không có ánh sáng của đèn điện mà chỉ có ánh trăng mờ nhạt thoắt ẩn thoắt hiện, có vẻ mẹ đã về phòng ngủ rồi, còn bố thì vẫn chưa về.

Kiều Tô thở phào một tiếng. Cậu rón rén bước ra ngoài nắm tay nắm cánh cửa chống trộm, “cạch” một tiếng cánh cửa nhẹ nhàng được mở ra. Kiều Tô cẩn thận bước ra bên ngoài rồi khe khẽ đóng cửa lại.

Tiếp đó Kiều Tô nhấc chân rón rén cố gắng không phát ra âm thanh rồi chạy bộ lên tầng trên.

Trong trí nhớ của cậu vẫn còn khắc sâu.

Tầng mười một, nhà số 1108. Mặc dù từ khi lên cấp III hai người đã cắt đứt liên lạc với nhau nhưng mối liên hệ trong tim không phải nói cắt đứt là có thể cắt đứt ngay được.

Mỗi khi bước lên một bậc thang cậu lại cảm thấy lồng ngực mình hồi hộp lo lắng vô cùng. Kiều Tô cố gắng dùng sức nén hơi thở đang thở dồn lại còn cánh tay bám chặt vào tay vịn cầu thang.

Tầng thứ tám. Tầng thứ chín. Tầng thứ mười…

Mãi mới tới tầng mười một. Kiều Tô đi thẳng qua hành lang vừa dài vừa hẹp, sau cùng dừng lại ở trước cánh cửa chống trộm màu xanh đậm số nhà 1108.

Kiều Tô vội đưa tay nhấn chuông. Nhưng nhấn mãi cũng không thấy ai trả lời, cậu đành nhíu mày gõ cửa. Vừa gõ vừa không nén nổi cảm xúc mà lớn tiếng gọi: “Này, Y Đóa Đóa mở cửa đi! Tớ biết cậu nhất định đang ở...”.

Chưa kịp chờ cậu gọi hết câu cánh cửa đã được mở ra. Trước mặt cậu là cô gái mặc bộ đồng phục màu trắng, phía trước ngực có phù hiệu của “Trường nữ sinh tư thục cấp III Đông An”. Dáng vẻ ủ rũ, lặng lẽ mơ hồ, các khớp chân tay như bị móc chặt vào một sợi dây vô hình nào đó, nhìn cô trông như một con rối đang bị điều khiển vậy.

Mái tóc màu tóc nâu đỏ, thẳng chạy dài xuống hai vai tựa như một dòng thác trông thật đáng thương vô cùng.

Những giọt lệ tuôn dài trên khuôn mặt cô tựa như những giọt sương sáng long lanh đang chảy trong căn phòng tối.

Kiều Tô nhìn cô. Bờ môi mím chặt, yết hầu chuyển động không ngừng phát ra những âm thanh buồn rười rượi. Vẻ mặt nhăn nhó, cậu nhẹ nhàng nói: “Y Đóa Đóa, cậu đừng như vậy…”.

Câu nói đó vô tình khiến nước mắt của cô càng trào ra dữ dội.

Nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Y Đóa Đóa không nói năng gì chỉ đưa cánh tay cố sức đẩy Kiều Tô ra ngoài và trong lúc kích động cô đã dùng móng tay cấu phải mặt cậu. Kiều Tô không tránh cứ để mặc cô cấu mặt mình kể cả khi xuất hiện một vệt máu trên khuôn mặt cậu.

Kiều Tô vẫn đứng im chẳng hề nhúc nhích chỉ có đôi lông mày là ngày càng nhíu chặt lại.

Mãi khi cô ta ngã vào lòng của Kiều Tô mà khóc thật lớn thì bờ vai nhỏ nhắn đó mới bất chợt run lên bần bật.

Kiều Tô đưa tay ôm Y Đóa Đóa. Đóa Đóa cố sức vùng ra nhưng Kiều Tô lại gắng dùng sức nắm cổ tay cô lại giữ đầu cô đang vùi vào lồng ngực mình.

“... Bố tớ chết rồi. Ông ta uống thuốc tự tử bây giờ để lại một đống nợ cho mẹ con tớ…”

“... Nhưng phải làm sao đây, nhà tớ hết tiền rồi Kiều Tô ạ, tớ không muốn vào tù... ”

Từng câu nói mang thanh âm ảo não nặng nề tựa như con dao nhọn đang cố tình len lỏi vào sâu trong trái tim của Kiều Tô.

Đóa Đóa nói: “Làm sao để trả hết khoản nợ đó bây giờ, chẳng thà cả nhà cùng nhau chết đi cho rồi!”

“Làm thế nào để có nhiều tiền như vậy bây giờ!”

Kiều Tô cắn chặt môi, vệt máu chảy dài trên mặt từ hồi nãy đang dần chảy xuống khóe môi tanh ngắt. Bất chợt Kiều Tô nghe thoang thoáng thấy trong miệng của Đóa Đóa đang lẩm nhẩm một cái tên nào đó:

“… Kỷ Xuyên Thích”

Cái tên đó trong giây lát đã nhanh chóng len lỏi vào sâu trong trái tim của Kiều Tô. Cậu đưa tay lên sờ mái tóc của Đóa Đóa, từng ngón tay dần len lỏi vào sâu những sợi tóc.

... Mặc cô ấy một mình gánh chịu những thứ này. Còn hắn ta giờ đang làm gì?

... Không phải đã hứa sẽ đối xử tốt với cô ấy sao? Mặc dù họ vẫn không có cách nào quên được vụ tai nạn đó.

15.

Cùng lúc đó, Kỷ Xuyên Thích vẫn một mình đứng trong đường hầm tối tăm, bất chợt anh ta giơ chân lên đá đống tro tàn bị thiêu trụi hồi nãy rồi nhếch mép khẽ nói với đống tro: “Vĩnh biệt nhé. Mèo con đáng yêu của ta”.

Tiếng ve kêu cùng tiếng gió thổi vọng vang khắp đường hầm tạo ra một thứ thanh âm có tiết tấu, có nhịp điệu vừa sâu lắng lại vừa thâm trầm sâu sắc.

Bất chợt túi áo rung rung lên liên hồi, Kỷ Xuyên Thích thấy vậy thì hơi cúi đầu, chần chừ móc điện thoại ra rồi bước lên trước vài bước, bật nắp điện thoại.

Hình ảnh đập vào trước mắt anh là ba tin nhắn vẫn còn chưa đọc. Tin thứ nhất là của một người bạn trong trường, hắn hỏi cái tên trong bệnh viện sống dai như đỉa ấy, nghe nói bị đâm những sáu nhát mà vẫn chưa chết liệu hắn có báo cảnh sát để vạch trần sự thật hay không? Tin thứ hai là của Đằng Trúc Điền lớp A7 nói mật mã thẻ tín dụng mà hắn trộm lần trước không đúng có lẽ nào thẻ bị khóa rồi chăng?

Sau đó là tin thứ ba. Tin nhắn cuối cùng.

“Tuy tôi không muốn để ý tới cậu nữa, nhưng lần này nhà Y Đóa Đóa xảy ra chuyện. Nếu cậu không muốn ngày mai nhìn thấy xác cô ta thì hãy đến đây ngay lập tức... Kiều Tô.”

Kỷ Xuyên Thích nhếch mép vẻ mỉa mai rồi nhấn nút tắt máy, cuối cùng “Cạch” một tiếng nắp điện thoại được đóng lại.

Anh ta quay lưng đi về hướng ngược lại, nhưng vừa bước đi được hai bước bỗng cảm giác dưới chân giẫm phải vật gì đó. Cặp mắt thon dài của cậu khẽ nheo lại nhìn xuống vật mà mình vừa giẫm phải, đó là một sợi dây chuyền bằng bạc lấp lánh tỏa sáng trước mũi giày.

Nhẹ nhàng nhặt sợi dây chuyền lên và chăm chú nhìn mặt dây được ghép bởi ba chữ cái La tinh.

“L”,“Y”,“L”.

... Tại sao sợi dây này lại rơi ở đây?

Kỷ Xuyên Thích thắc mắc, tiếp đó cậu lại cúi đầu xuống thấp hơn nữa như đang tìm kiếm thêm thứ gì đó ở trên mặt đất và phát hiện một tấm huy hiệu mang tên “Dịch Bách Đồng”.

Cậu ta tiện tay nhặt huy hiệu lên rồi cho vào cặp sách, sau đó nhanh chóng quay lưng đi khỏi đường hầm. Tiếng ve sầu trong đêm hè cứ kêu inh ỏi tựa như từng mũi tên đang đâm thẳng vào trong màng nhĩ. Ánh đèn vàng nhạt hai bên đường chiếu lên bóng người khiến hình ảnh của người càng trở nên mỏng manh. Sid đeo sợi dây chuyền lên cổ mặc cho nó lung lay trước ngực và chồng lên chiếc dây vòng Khóa Nam Kinh. Bất chợt anh nhớ đến việc gì đó rồi nhẹ nhàng đưa tay cầm sợi dây chuyền đến sát bờ môi và hôn nhẹ lên mặt dây chuyền chữ La tinh đó.

16.

... LYL

... Lộ Doãn Lam[1].

[1] Lộ Doãn Lam: Phiên âm La tinh là Lu Yin Lan (ND)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui