Hồn Ma Che Dù

Đại Phi đã trèo lên trên bàn rồi, mỗi tay cầm theo một quyển sách, dáng vẻ giống như là chuẩn bị đập chết mấy con nhện kia vậy.

Chỉ là hai con nhện thôi mà, không nên khoa trương như thế chứ? Nếu chúng nó bí mật đến, thừa dịp chúng ta đang ngủ cắn một cái thì mới đáng nói.

Nhưng bây giờ hai con nhện đang trực tếp ở trước mặt tuyên chiến với chúng ta, có gì đáng sợ chứ? Con nhện kịch độc rất lớn nhưng là con người có lợi thế về thân thể, có thể dễ dàng trực tiếp tiêu diệt chúng nó.

Tôi cầm lên hót rác cùng chổi hướng về con nhện mà chụp vào. Đại Phi cũng nhảy khỏi bàn, dùng gót giày da dẵm bẹp con nhện kia.

Chỉ trong vài giây, hai con nhện đã bị dẵm bẹp kia từ trong bùng chảy ra máu xanh.

Tôi đã nói rồi, hai con nhện mà thôi, không có gì phải sợ hãi cả.

Tôi cúi thấp eo xuống một chút để nhìn kỹ máu xanh của hai con nhện. Nhìn qua mới phát hiện, máu này giống y như đúc với máu của Hoàng Thiên Kiên Quyết khi chết đi vậy.

Từ điểm này mà suy nghĩ, Hồng Trí Hào đã khống chế hai con nhện, thả cổ vào trong rượu cho hoàng thiên Kiên Quyết uống, rồi sau đó thần không biết quỷ không hay sát hại Hoàng Thiên Kiên Quyết.

Phương pháp này không khác gì hạ độc, khác nhau duy nhất chính là có thể dễ dàng loại bỏ chứng cứ, bởi vì theo khoa học kỹ thuật bây giờ cũng không đủ để tìm ra Hạ Cổ Sư.

Nếu trực tiếp đầu độc, rất có thể để lại nhiều manh mối dựa trên thành phần của độc tính, việc tìm ra hung thủ cũng dễ dàng hơn rất nhiều.

“Hồng Trí Hào đúng là một tên điên, ngay cả hai người chúng ta anh ta cũng muốn giết chết.” Tôi nghĩ có chút sờ sợ mà nói ra.

Đại Phi nhìn tôi, “Không đến mức như thế chứ, một đứa trẻ con còn nhỏ tuổi như thế, tâm địa lại độc ác và xấu xa như vậy sao?”

Đại Phi đối với việc này vẫn còn chưa hiểu rõ, anh ta càng không biết rằng Hồng Trí Hào có khả năng là Hạ cổ Sư, cho nay mới không nghĩ tới là do Hồng Trí Hào ra tay.

Tôi phất phất tay nói: “Rất nhiều chuyện bây giờ vẫn chưa thể giải thích cho anh, anh chỉ cần iết là cái tên Hồng Trí Hào kia rất là nguy hiểm, hơn nữa cái chết của Hoàng Thiên Kiên Quyết cùng với Lưu Loan có khả năng liên quan tới anh ta.”

Đại Phi vỗ vỗ đầu, nói: “Vậy chúng ta để cho Mộ Vân Thấm ở cùng với anh ta, chẳng phỉa là quá nguy hiểm hay sao?”

Nói không sai, nhưng có một điều làm cho tôi không hiểu, vì sao thái độ của Mộ Vân Thấm đối với HỒng Trí Hào lại thay đổi lớn đến vậy? Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?

Trong lúc tôi đang vùi đầu vào suy nghĩ, thì Đại Phi lại bịt mũi, nói: ” Xong đại sư, anh có ngửi thấy mùi gì kỳ quái không?”

“Mùi kỳ quái?” Tôi từ trong suy nghĩ dừng lại, dùng mũi ngửi ngửi, phát hiện thấy trong phòng đúng là có mùi gì đó, nói thối không thối, nói tanh không tanh, nói cay không cay.

Tôi không thể xác định nó là thứ gì, nhưng nó thật kinh tởm.

Tôi lại dùng mũi ngửi ngửi, phát hiện mùi này bốc lên từ mặt đất. Tôi cúi thấp người nhìn xem, không phải đó là nơi mà hai con nhện kia chết sao? Những vết máu xanh vẫn còn đó, và cơ thể vẫn còn nguyên không động.

Theo truyền từ dân gian, có nhiều loài có đặc tính trả thù cho đồng loại của chúng nó. Nếu giết một trong số chúng, những con còn lại sẽ dốc toàn lực tới tìm bạn trả thù.

Hơn nữa chúng còn rất thông minh, chúng nó sẽ cảm nhận được vị trí của đồng loại đã chết thông qua mùi, nhiệt độ, âm thanh. Cũng tìm ra người đã giết đồng bọn của chúng, đừa người đó ra công lý.

Nghĩ tới đây, tôi cả kinh. Với cái mùi đậm và nồng nặc như thế, đó có phải là tín hiệu mà con nhện phát ra trước khi chết đi để cho đồng loại biết và đến trả thù cho nó không?

Nếu như đúng là như tôi nghĩ, thế thì tôi phải loại bỏ mùi này trong thời gian nhanh nhất, hoặc là dứt khoát rời khỏi căn phòng nguy hiểm này.

Không đợi cho tôi cân nhắc xong, tôi nghe thấy âm thanh “Xào xạc”, giống như là tiếng giày đang cọ trên sàn nhà. Tôi cùng Đại phi nhìn qua cùng một lúc, không khỏi hít một hơi khí lạnh, ở tại cửa ra vào có một mảng lớn toàn là nhện.

Cùng một dáng vẻ, lớn nhỏ như nhau, chúng đồng loạt ngẩng cao đầu nhìn về phía hai người chúng tôi.

Chúng đi rất nhanh, cảm giác giống như không thể chờ đợi thêm nữa để khiến cho chúng tôi bị độc chết. Khó trách ngay từ đầu Hồng Trí Hào chỉ để cho hai con nhện đến tuyên chiến. Hóa ra anh ta đã sớm biết hai con nhện khong thể nào có thể giết được hai người chúng tôi, cho nên sớm để lại chuẩn bị ở phía sau.

Đội quân nhện đang tiến càng ngày càng gần hơn.

“MẸ Ơi!” Đại Phi hét lên, một lần nữa lại trèo lên bàn để tránh sự vây giết của đội quân nhện.

Tôi tiện tay ném một chiếc ghế gỗ trong tay qua, theo như tôi suy nghĩ, cú ném này cũng phải đập chết một đống, cũng phải hơn mười con. Nhưng kết quả vượt dự kiến của tôi. Bầy nhện nhả ra một làn sương mù màu xanh đến ghế gỗ, khi sương mù chạm vào ghế gỗ, tất cả đều hòa tan với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

Những thứ chúng nó phun ra rốt cuộc là cái gì, cảm giác giống như là AXIT vậy, thật là đáng sợ.

Tôi cũng không chịu được áp bách như vậy nên cũng trèo lên bàn, thi thể của Hoàng Thiên Kiên Quyết ở bên dưới không may bị làn sương mù bao phủ. Sau khi đội quân nhện đi qua cơ thể của Hoàng Thiên Kiên Quyết, sương mù màu xanh đã phủ lên thi thể, cơ thể của Hoàng Thiên Kiên Quyết bắt đầu thối rữa.

Thật đáng sợ, đây còn có thể là nhện sao? Chúng nó ăn cái gì mà lớn lên thế?

Mắt thấy đội quân nhện ngày càng gần hơn, tôi thật sự có thể mô tả bằng từ “sứt đầu mẻ trán” để hình dung. Tôi nên làm sao bây giờ?

Quy đầu nhìn lại, Đại Phi cả kinh đã bò tới bêni cửa sổ.

Tôi cũng đi qua, vừa nhìn thì thấy hơn mười tầng, mỗi tầng hơn 20 mét, nếu nhảy xuống chắc chắn chết không thể nghi ngờ. Không có ống nước hay hộp treo điều hòa để có thể leo trèo và nhảy xuống.

Đại Phi ôm tôi, khóc nức nở nói: “Xong đại sư, tôi mới có hai mươi tuổi đầu, vợ vẫn còn chưa có lấy, hơn hai mươi tuổi vẫn là xử nam, tôi không muốn chết đâu.”

Thật là không có chí khí. Bây giờ là lúc nói những thứ này à? Anh ta nói như thể là tôi cũng đã có vợ rồi vậy, chẳng nhẽ tôi cũng không phải xử nam à?

Nhìn xem đội quân nhện ngày càng tiến lại gần hơn, tôi nhìn quanh, thấy cách đó không xa bày khoảng 200 bình rượu.

Loại vật như này đều sợ lửa, đặc biệt là những con bọ nhỏ, vừa gặp lửa là chúng nó sẽ tự động tránh xa.

Từ tình huống bình thường mà suy nghĩ, những con nhện này có lẽ cũng sợ lửa? Cho dù là không sợ lửa cũng sẽ bị đốt chét hết.

Lúc này tôi không quan tâm được nhiều thế. Cứ coi như ngựa chết như ngựa sống đi.

Tôi đứng dậy muốn đi lấy bình rượu, nhưng Đại Phi lại gắt gao ôm chầm lấy tôi, hét lên: “Xong đại sư, đừng để tôi một mình, có chết tôi cũng phải chết cùng nhau.”

“Con Mẹ nhà anh chứ, còn không mau thả ra? Tôi còn có phương pháp xử lý để sống sót.”

Tôi vừa dứt câu, Đại Phi liền buông tay. Tên tiểu tử này, đúng là có chỗ tốt là làm ngay.

Với một cái thắt lưng, tôi lấy được hai bình rượu và đưa cho Đại Phi một bình.

Đại Phi nhìn vào rượu, suýt khóc lần nữa, nói: “Xong đại sư, đừng bảo anh định uống rượu để dũng cảm hơn nhé? Anh yên tâm, dù có chết, tôi cũng sẽ dũng cảm đối mặt với nó.” Nói xong anh ta mở nắp, định đưa lên miệng uống.

Tôi giữ chặt tay anh ta, hay có tên này, chậm một chút nữa thôi thì anh ta đã uống tôi rồi. Tôi tức giận nói: “Đừng có uống mất cơ hội cuối cùng. Nghe tôi nói, bây giờ chúng ta ném rượu lên người con nhện, rồi đốt chúng.”

Đại Phi tự vỗ vỗ đầu, cười gượng: “Haha, đúng thế, chủ ý này rất tốt. Xong đại sư, anh yên tâm tôi thường rót rượu vào tổ kiến ở nhà, rồi đốt chúng. Tôi giỏi nhất điều này!”

Tôi không rảnh nói với thằng ngốc này, tôi rút nắp bình, bất kể có bao nhiêu con nhện, tôi cứ đổ, trong vòng ba mươi giây, rượu trên tay tôi và Đại Phi đã hết sạch.

Cái bàn này tương đối cao, rượu thì được đổ một cách nhanh chóng, đội quân nhện không thể bò lên được.

Đại Phi sờ soạng túi của mình: “Ôi, tôi không mang bật lửa, Xong sư phụ, anh có mang bật lửa không?”

Lửa? Tôi từ trước tới giờ cũng không hút thuốc. Làm sao có thể có thứ gì đó như bật lửa trên người được, thật sự là rắc rối.

Nhưng mà, dù sao tôi cũng là một tán nhân, tôi có phương pháp của riêng mình.

Tạo ra được một ngọn lửa nhỏ là một điều cơ bản mà những người học pháp thuật cần có, hầu hết mọi người đều biết cách tạo ra lửa.

Tôi sờ vào túi của mình, lấy ra một hỏa phù, kẹp hỏa phù vào giữa ngón tay trỏ và ngón giữa rồi lẩm nhẩm đọc chú.

Sau khi lẩm bẩm xong, bành một tiếng, một ngọn lửa bùng lên trong nháy mắt.

“Lửa, lửa! Xong đại sư, anh thật sự là thần tượng của tôi.” Đại Phi nhảy dựng lên đầy phấn khích. Người này đúng là rất thú vị. Lúc thì khóc lóc rồi dũng cảm đối mặt với cái chết nhưng chỉ trong chốc lát lại nhảy lên phấn khích. Đúng là một đứa trẻ tính khí thất thường.

Tôi không có thời gian mà nói với anh ta, ném ngọn lửa quăng xuống đất, lập tức ngọn lửa lớn cháy lên.

Những con nhện trên mặt đất không kịp trốn, ngay lập tức rất nhiều con nhện không được ngọn lửa lành lùng đốt cháy thành tro.

Nhiều con nhện sợ lửa nhanh chóng trốn chạy, không dám lại gần. Một lúc sau, vài con nhện thử lại gần, kết quả là mới chút đã bị lửa lớn đốt cháy.

Thấy chuyện này xong, không có thêm một con nhện nào dám bước lên một bước nữa.

Tôi nhìn thấy những con nhện trên mặt đất không dám lại gần, nội tâm đã bình tĩnh hơn một chút. Bây giờ chỉ cần đợi nhân viên khách sạn phát hiện ra ở đây có một đám cháy, sau đó gọi người đến dập lửa. Nhân tiện, cũng có thể cứu tôi và Đại Phii.

Cháy lớn đã kích hoạt báo động, chẳng mấy chốc xe cảnh sát và xe cứu hỏa đã đến. Ngọn lửa không cũng không quá lớn nên nhanh chóng được dập tắt. Mấy con nhện chết tiệt kia cũng bị cảnh sát xử lý.

Tôi và Đại Phi nói rõ về những chuyện đã xảy ra, bởi vì chúng tôi là tự bảo vệ mình nên mới đốt rượu, vì vậy chúng tôi không phải chịu trách nhiệm hình sự. Cũng bớt đi được một số rắc rối. Ngược lại khách sạn còn phải chịu một số trách nhiệm do an ninh không tốt.

Mà tôi cũng biết chuyện này cũng không thể trách khách sạn được, không nên quá so đo. Kết quả là, khách sạn còn đút cho tôi một số tiền và nói với tôi rằng tôi sẽ được ở miễn phí, vĩnh viễn không cần giao tiền, như vậy thoạt nhìn, thì tôi vẫn kiếm được tiền.

Ngay khi tôi đi ra khỏi khách sạn, tôi thề phải bắt Hồng Trí Hào cho bằng được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui