Những lời của Trương Hiền Phong khiến tôi cảm thấy rằng có quá nhiều điều ẩn giấu trong huyện nhỏ này.
Sau khi cảnh sát đến, chúng tôi đã nói ngắn gọn về cái chết của Trương Hiền Khê. Tôi thực sự thấy sự hả hê từ nét mặt mấy cảnh sát! Không biết liệu tôi có phải bị lóa mắt không. Nhưng tôi có thể chắc chắn rằng mọi người đều rất vui vẻ sau cái chết của Trương Hiền Khê, sắc mặt họ có vẻ tươi tỉnh cả có chút cười cợt.
Chỉ có Trương Hiền Phong khóc.
Sau khi Trương Hiền Phong thẩm vấn xong, tôi đặc biệt hỏi cảnh sát vài điều, chính là về chuyện của Dị Khôn. Nhưng nói chưa bao giờ thấy người như vậy, cũng không có trường hợp nào có sáu thi thể được đào lên.
Thật lạ, không phải Dị Khôn đến để đào xác sao?
Cả ba chúng tôi đều là người ngoài. Có thể ra người dân ở đây không hề chào đón chúng tôi, có thể họ đã biết chuyện Hồng Oa bị chúng tôi gỡ xuống, nên không có thiện chí với chúng tôi.
Không chỉ riêng tôi, họ cũng không muốn thấy Trương Hiền Phong, như thể chỉ muốn anh ta đi chết đi không bằng.
Bốn người chúng tôi phải rất vất vả để tìm được nơi nghỉ chân, cùng nhau thảo luận về chuyện này.
Tôi hỏi Trương Hiền Phong: “Ba chúng tôi không biết rõ nơi này. Anh là người địa phương nên anh có thể cho chúng tôi biết vài thông tin về Hồng Oa, và Hàn Lão Quỷ là ai? Tại sao lại muốn trả thù người đó?”
Mắt của Trương Hiền Phong đã sưng lên, anh ta hỉ mũi, khóc nức nở và nói: “Nơi này vốn dĩ rất bình thường như những nơi khác, không có gì đặc biệt, chỉ có đây là một huyện nghèo. Nhưng mười năm trước, Một ông già tới huyện, tự xưng là Hàn Lão. Ông nói với mọi người chỉ cần tôn thờ Hồng Oa thì nó có thể bảo vệ tuổi thọ cho mọi người. “
Vũ Bân gãi đầu nói: “Anh có tin không?”
“Không, mọi người ban đầu cũng không tin và nghĩ rằng ông ta đang nói vớ vẩn.” Trương Hiền Phong lau nước mắt một lần nữa: “Sau đó, bà chủ ở cửa hàng đó bị bệnh nặng, khả năng cao là không thể qua khỏi. Bà ấy cũng đã ngoài 80. Cũng không thể đoán được sự tình sau đó. Khi Hàn Lão đặt Hồng Oa vào đèn lồng, đưa cho nhà đó cúng bái ngày đêm. Kết quả các cậu cũng thấy rồi? Sau một tháng, bà chủ liền khỏi bệnh một cách kỳ diệu! Sau đó bà ấy càng ngày càng trẻ. Nhìn bà ấy bây giờ đi, như 40, 50 tuổi. Không hề giống 90 tuổi. Từ đó, mọi người bắt đầu tôn sùng Hồng Oa, nó thực sự hiệu quả, mọi gia đình đều đặt Hồng Oa để kiếm bộn tiền hoặc được thăng chức, hoặc người già sống lâu hơn. “
Hmm, sự việc như thế cũng thật là kỳ lạ quá rồi.
Nhìn tôi, Vũ Bân hào hứng nói: “Tam Hỏa, hay là, chúng ta cũng đặt Hồng Oa đi? Trông rất hữu ích.”
<Đậu xanh cái lão hám tiền này, thoát fan
//
🙂)) tui là tưởng tượng rõ cái mặt của lão ấy luôn á>
Tôi ném cho anh ta cái nhìn khinh bỉ và quay lại tiếp tục hỏi Trương Hiền Phong, “Nhưng tôi nghĩ mọi người dường như có gì đó với bạn, kiểu không thiện chí lắm. Có chuyện gì vậy?”
Trương Hiền Phong xua tay, và có một sự bối rối trên khuôn mặt của anh ấy, nói: “Anh trai tôi và tôi đều là giáo viên. Chúng tôi đều không phong kiến và mê tín nên không tin vào Hồng Oa, vì vậy cũng không giao tiếp được với mọi người nhiều. Mọi người cũng xem như chúng tôi là cái gai trong mắt họ.”
“Trên thực tế, không chỉ hai anh em của chúng tôi, mà cả một số giáo viên và bác sĩ khác đều không tin vào Hồng Oa, nhưng kết quả là, những người không tin và thờ cúng Hồng Oa ở huyện này, đều sẽ khốn khổ thậm chí là chết sớm. Đêm qua, anh tôi cũng đã chết chỉ còn lại tôi không tin vào Hồng Oa. Hàn Lão đó phải là một con quỷ. Tôi sẽ giết hắn ta để trả thù cho em trai tôi!
Dứt lời anh ta đứng phắt dậy. Tôi kéo tay anh ta, nói nghiêm túc: “Anh nói anh không mê tín nên không tin vào Hồng Oa nhưng lại một mực cho rằng Hàn Lão là quỷ. Vậy là không mê tín sao?”
Trương Hiền Phong cứng họng.
Khi tôi định khai sáng cho anh ta thì đột nhiên phát hiện ra không biết từ khi nào mà hai mắt Đặng Xuyên đã đỏ ngầu! Giống như Trương Hiền Phong.
Tôi không thể bỏ qua manh mối này. Tôi từng nghĩ hai an hem họ Trương bị như thế là do thức khuya. Nhưng có vẻ như mọi thứ không đơn giản vậy.
Tôi nhanh chóng hỏi Trương Hiền Phong: “Tại sao mắt anh lại đỏ thế?”
Trương Hiền Phong sững người, nói: “Sao cơ? Mắt tôi đỏ? Mắt đỏ lên chứng tỏ tôi không sống được quá ba ngày nữa!”
Những lời của Trương Hiền Phong làm tôi ngạc nhiên lần nữa. Có vẻ như mắt đỏ không phải là một điềm tốt, mà là sự cảnh báo về cái chết, hoặc người này đã bị Hồng Oa nguyền rủa.
Tôi đứng dậy và kéo Trương Hiền Phong đi.
“Aaa, cậu đi đâu vậy?” Vũ Bân nhanh chóng đứng dậy theo tôi.
“Tất nhiên là đến nhà của Hàn Lão. Nhìn mắt Đặng Xuyên đi, chúng đã chuyển sang màu đỏ. Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa.”
Vũ Bân nhìn vào mắt Đặng Xuyên và thấy rằng nó thực sự chuyển sang màu đỏ, anh ấy kêu lên một tiếng và nhanh chóng theo sát tôi.
Nhờ Trương Hiền Phong dẫn đường, chúng tôi nhanh chóng đến nhà của Hàn Lão. Không ấn tượng lắm, nhưng ở huyện nghèo này, đó đã là một ngôi nhà rất tốt, ba tầng, có một cái ao bên ngoài và một khoảng sân rộng.
Chúng tôi đến cổng chính. Cộc cộc cộc, gõ cửa.
Cánh cửa mở ra, một người phụ nữ ăn mặc mát mẻ đứng dựa vào cửa, chiếc váy hoa phấp phới, cô ta nháy mắt với chúng tôi, cất giọng rất ưỡn ẹo: “Ai daa, ba vị công tử đây là muốn tìm ai vậy? Tới tìm ta vui vẻ sao? “
Tôi nheo mắt nhìn Trương Hiền Phong, ngại ngùng: “Đây có phải là nhà của Hàn Lão không?”
Cô gái còn chưa kịp cất lời. Một người đàn ông cộc cằn cầm chai rượu với đùi gà loạng choạng bước ra. Anh ta nói: “ Không sai, nơi này chính là nhà của Hàn Lão đạo gia ta. Có chuyện gì?”
Hở, cái này là thể loại người gì vậy.
Không thèm nói nhảm, tôi trực tiếp đi vào vấn đề: “Một hai người bạn của tôi bị mắt đỏ. Tôi hy vọng anh có thể chữa cho họ.”
Hàn Lão hơi sững người, ngay sau đó anh ta nổi khùng lên và đuổi chúng tôi: “Đi đi, đồ điên. Nếu bị đau mắt đỏ thì nên đến bác sĩ, đến đây làm gì? Thật là, đi đi đi, đừng làm mất nhã hứng của tôi.”
Dứt lời, Hàn Lão ôm lấy người phụ nữ với hai tay đầy dầu và nước, chuẩn bị đóng cửa lại.
“Đợi đã!” Đặng Xuyên bước vào phòng ngay khi anh ta lóe lên, và chuyển động nhanh đến mức tôi không thể phản ứng. Anh ấy bóp cổ Hàn Lão bằng một tay.
“Ôi, đau quá, đau quá, hảo hán tha mạng.” Hàn Lão van xin. “Có gì từ từ nói, đừng làm vậy, đau đau.”
Đặng Xuyên làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn ta: “Tha cho anh cũng được, nhưng phải làm cho mọi thứ trở về bình thường.”
< Đấy Xuyên ca là thế cơ mà, nhanh gọn 😣 chứ như ông Bân chắc chạy vô làm cút rượu tay ôm mấy cô ngồi bàn hợp đồng mua Hồng Oa mất >
Hàn Lão đã khóc và nói: “Không phải tôi không muốn giúp, nhưng tôi không thể tự quyết được. Phải xin Hồng Oa tha thứ.”
Xin Hồng Oa tha thứ?
Tôi đẩy người phụ nữ ra, nắm cổ áo của Hàn Lão và hỏi: “Nói mau Hồng Oa ở đâu”.
Hàn Lão nheo mắt lên lầu và càu nhàu: “Nó trên lầu, tôi sẽ đưa cậu đi.”
“Tốt hơn hết là đừng giở bất kỳ thủ đoạn nào.” Tôi để Hàn Lão đưa bốn người chúng tôi lên.
Có một căn phòng nhỏ trên tầng ba bên trong là đèn đỏ, có một hộp gỗ hình lập phương với một bức tượng Hồng Oa trong đó. Không giống như chúng tôi thấy trước đây, em bé màu đỏ này trông giống như một đứa trẻ thực sự, không phải là điêu khắc.
Tôi muốn sờ một chút, xem xem nó có thực sự là người không.
Đột nhiên, Hồng Oa mở mắt, và câu nói đầu tiên khiến tôi sửng sốt.
“Bố!!”
Nó rõ ràng là đang gọi bố? Nó đang gọi Hàn Lão.
Tôi liền ngộ ra Hồng Oa này hoàn toàn không phải là thần tiên gì, mà là một con ma nhỏ và Hàn Lão là người nuôi nấng nó!
Giống như một vị thần tiên nào đó, nếu một con ma có thể được nhiều người tôn thờ, tu vi của nó sẽ được tăng nhanh chóng. Hãy nhớ rằng, hương càng nồng, năng lượng của nó càng cao.
Hàn Lão để mọi người cùng nhau tôn thờ Hồng Oa và tăng cường sức mạnh cho nó.
Tôi từ lâu đã ngộ ra một quy luật: May mắn chỉ có hạn. Nếu người dân trong huyện tiếp tục cúng bái Hồng Oa để thỏa mãn mong muốn trước mắt, thì tương lai họ sẽ gặp rất nhiều đau khổ.
Đối với những người sắp chết nhưng lại muốn sống lâu, Hồng Oa đã sử dụng may mắn của những người gần gũi nhất của họ.
Chẳng hạn, bà chủ, lý do tại sao bà ấy có thể sống lâu, càng trẻ chứng tỏ bà ấy đã sử dụng rất nhiều may mắn của những người xung quanh. Bởi tôi thấy bà chủ ở một mình, không có người thân bạn bè xung quanh. Có lẽ vận may của họ đã hết, và họ đã bị giết rồi.
Không có bữa ăn nào miễn phí cả. Bạn phải trả giá cho những gì bạn muốn. Đây là luật bảo tồn.
Nhưng bây giờ đã quá muộn để hiểu những điều này. Hàn Lão đưa chúng tôi đến đây. Anh ta chỉ muốn sử dụng dùng con ma nhỏ để giết chúng tôi.
Tôi nhanh chóng lấy quỷ phù ra và ném về phía con ma nhỏ.
Không hề né tránh, nó chớp mắt một cái, lá bùa đã bị đốt thành tro! Lần đầu tiên, phù chú của tôi bị bẻ khóa dễ dàng.
Có quá nhiều người tôn thờ con ma này này khiến cho sức mạnh của nó tăng cao.
Tôi mở ô Âm Dương để giải phóng dương quang, nhưng nó cũng không có tác dụng.
Đứa trẻ này không chỉ không cảm thấy đau, mà còn rất thích thú.
Tuyệt vọng, tôi chưa bao giờ tuyệt vọng đến thế. Khoảng cách sức mạnh giữa chúng tôi quá lớn.
Con quỷ mở miệng, cái lưỡi trong miệng chia thành bốn, đẩy vào bốn chúng tôi. Tôi nhớ lại cái chết của Trương Hiền Khê đêm qua. Thật là đau khổ.
Không, Vũ Bân và Đặng Xuyên đến đây vì tôi. Tôi không thể để họ chết.
Tôi nhanh chóng đẩy ba người họ vào góc tường, đứng chắn trước mặt. Nếu chết thì hãy để tôi chết một mình.
Bốn cái lưỡi của con ma đều đâm thắng vào cơ thể tôi. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc thì đột nhiên, ngực tôi như bị chẻ đôi, một ánh sáng vàng bắn ra từ ngực, cả cơ thể tôi đều được bao bọc bởi thứ ánh sáng đó
Khi tôi nhìn xuống, liền thấy áo đã bị xé toạc. Đôi mắt đang nhắm trước ngực đã mở ra, nhìn chằm chằm vào con ma kia.
Tôi nhận ra trong ánh nhìn của nó có vài phần tức giận.