Hồn Ma Che Dù

Tôi nhớ Trần Mặc Thu từng nói đằng sau Đại Nhân Kiếm mang một thanh trường kiếm. Mà người trước mắt vừa vặn lại đang mang một thanh trường kiếm sau lưng, hoàn toàn phù hợp với người mà chúng tôi đang tìm kiếm. Hóa ra anh ta là Đại Nhân Kiếm.

Vừa đúng lúc là anh ấy đến cứu mạng tôi. Thoạt nhìn thì giống như anh ta đặc biệt đến cứu tôi?

Dù sao đi nữa thì thật sự anh ấy đã cứu tôi một mạng rồi.

Tôi nhanh chóng chạy về phía anh ấy, nhận ra Đại Nhân Kiếm cũng không quá cao to lực lưỡng như tôi tưởng tượng.

Đại Nhân Kiếm mà tôi tưởng tượng thì cao hơn 1m8, có cánh tay gân guốc và còn dày hơn đùi tôi. Hình ảnh Đại Nhân Kiếm trước mặt đã phá hỏng hoàn toàn hình ảnh Đại Nhân Kiếm trong lòng tôi.

Anh ta gầy trơ cả xương, chưa kể tới anh ta có thể thường xuyên không ăn uống khoa học mà còn thường xuyên tiếp xúc với ma quỷ, dương khí bị hút quá nhiều nên mới gầy như thế.

Nhưng chiều cao của anh ấy khiến tôi có chút không thể chấp nhận được.

Tất nhiên với chiều cao chưa tới 1m7 của mình thì tôi không có quyền phán xét chiều cao của người khác nhưng chiều cao của vị Đại Nhân Kiếm này thực sự khiến tôi tự hào với chiều cao của mình.

Ngay cả khi anh ta không cao nhưng từ ngoài nhìn vào lại không hề cảm thấy anh ta thấp.

Đại Nhân Kiếm này còn không cao tới vai tôi, cũng chính là muốn nói anh ta 1m60 cũng không có tới. Mặc dù không có phân biệt chiều cao, nhưng với chiều cao này khiến tôi khó có thể tưởng tượng anh ấy ăn gì để lớn lên.

Điều quan trọng nhất là thanh kiếm phía sau anh ta thực sự là trường kiếm. Nếu tính cả tay cầm của thanh kiếm, tôi đoán nó khoảng 1m7. Nói cách khác, thanh kiếm anh ta mang đều cao hơn mình mười centimet, và sau đó anh ta nhìn thấy một thanh kiếm lớn đứng đột ngột phía sau anh ta.

Ấyyyy, nhìn vẻ ngoài thì áng chừng anh ta khoảng trên 50 nhưng chưa tới 60. Một ông già nhỏ bé.

Tôi cúi xuống và nói: “Đa tạ đại sư ra tay tương trợ.”


Ai biết được rằng ông ấy không vui vẻ nhận lời đa tạ của tôi mà còn quay ra tức giận nói: “Ai là đại sư? Tôi là kiếm sĩ, Đại Nhân Kiếm! Chỉ được phép gọi tôi là Đại Nhân Kiếm, không được gọi là đại sư.”

Ồ, lần đầu tiên tôi gặp phải một ông già kỳ lạ như thế.

Khi ông ta cúi đầu, tôi thấy có một con hồ ly trắng tinh khiết dưới chân của Đại Nhân Kiếm, đang nằm trên chân của Đại Nhân Kiếm, lấy đầu cọ cọ vào chân ông ta.

“Bạch Hồ Ly?” Loài này bây giờ rất hiếm, và thường xuất hiện ở nơi cực kỳ lạnh, không ngờ lại xuất hiện trước mắt tôi. Thực sự nó làm tôi ngạc nhiên.

Đúng rồi chỉ vì quá chú ý đến Đại Nhân Kiếm, tôi lại quên béng mất Vũ Bân đang ở đâu, không biết anh ta có bị thương không.

Tôi nhanh chóng quay đầu nhìn vào bên trong nhà thờ, bật sáng đèn pin trong tay. Nhưng không thể nhìn thấy Vũ Bân đâu. Tôi lo lắng trong lòng, có lẽ nào anh ta bị một con ma bắt đi rồi?

Lúc này, Đại Nhân Kiếm túm lấy cổ tôi, rồi dùng chân quét một cước. Cả người tôi liền đổ về phía trước bị ông ta lôi đi xềnh xệch bằng một tay.

Ồ, tôi đã không nhìn ra đó. Ông già tuy nhỏ bé nhưng sức lực không hề nhỏ.

Vừa đi ông ta vừa nói: “Cậu đang tìm tên tiểu tử khác xông vào đây đúng chứ? Cậu ta rơi xuống hố rồi”.

Hố?? Tôi không nghe nhầm chứ?

Vào lúc này, không biết Đại Nhân Kiếm đã mở công tắc lúc nào. Vừa mới mở cửa, cả nhà thờ đều trở nên rực rỡ.

Ông ta hoàn toàn quen thuộc với nơi này, nếu không đã không thể thành thạo như thế.

Ông ta ném tôi xuống đất và ngồi trên ghế đẩu, vắt chéo chân và châm một điếu thuốc.


Tôi đã thấy nhiều người hút thuốc, nhưng chưa bao giờ thấy một người hút thuốc dữ dội như vậy. Ông ta hút xong điếu thuốc trong vài hơi ngắn, không thỏa mãn, ông ta ngâm điếu thuốc vào cốc nước trắng và uống hết trong một hơi.

Ahh, thật sự không muốn sống nữa mà. Bây giờ tôi có thể hiểu tại sao anh ta trông rất khó coi, chắc hẳn là đã liên quan đến thói quen ăn uống của anh ta.

Tôi tiếp tục hỏi: “Có thể thả bạn tôi ra trước không?”

Vẻ mặt ông ta liền không vui: “Sao nào, còn cần ngươi phải dạy ta làm gì sao?”

Nhưng vừa nói dứt câu, ông ta liền kích hoạt một nút, mặt đất đột nhiên nứt ra, để lộ một hố lớn. Tôi nhanh chóng đưa tay ra và Vũ Bân thực sự đang ở dưới đó.

Vũ Bân gào lên: “NMB, tên khốn vô ý thức nào lại đào cái hố to thế trên mặt đất chứ, suýt chút nữa đã ngã chết lão tử ta đây rồi.”

Tôi lắc đầu bất lực, còn hét được lớn như thế chứng tỏ anh ta không có bị làm sao hết.

Tôi nhanh chóng cúi xuống và đưa tay, kéo anh ta lên khỏi cái hố lớn.

Lúc này, Đại Nhân Kiếm mở miệng và nói: “Hai người các ngươi đừng có mà tùy tiện chạy quanh nhà của ta, khắp nơi đều là cơ quan chết người, chúng đang thèm muốn cái mạng của các ngươi đó.”

Này, nghe khẩu khí hẳn có vẻ như rất hiểu rõ tôi và Vũ Bân vậy.

Tôi chỉ vào mình và Vũ Bân, hỏi: “Ông biết hai chúng tôi sao?”

Đại Nhân Kiếm có vẻ nghi ngờ và nói một cách giận dữ: “Tại sao, không phải hai người được nha đầu Trần Mặc Thu giới thiệu với ta để bái sư sao?”


Bái sư? Thiên aaa, từ khi nào kế hoạch lại thay đổi vậy, tôi chẳng qua là tìm đến để nhờ ông ta xem xem Sát thuật trên người. Nào muốn tới đây để bái sư chứ?

Trần Mặc Thu còn không bàn bạc trước với chúng tôi. Nếu được dặn trước thì chúng tôi đã ăn ý hơn trong hoàn cảnh này rồi. Không thể hiểu nổi sao cô ấy lại sắp xếp cho chúng tôi chuyện này.

Hơn nữa, những người học đạo chi nhân như chúng tôi kiêng kỵ nhất là tùy tiện bái sư.

Điều này có thể được nhìn thấy từ ánh mắt của Vũ Bân. Anh ta dậm chân và hét lên: “Ai muốn bái lão già ốm nhom như ông làm sư chứ? Tôi tự mình có sư phó!”

Khi nghe xong, tôi cảm thấy không ổn. Vũ Bân nói chuyện với Đại Nhân Kiếm bằng giọng điệu này sẽ khiến ông ấy không vui. Đến lúc đó liền không đồng ý giải trừ Sát thuật cho tôi thì sao?

Tôi nhanh chóng muốn xin lỗi Đại Nhân Kiếm, nhưng trước đó, Đại Nhân Kiếm đã cười và nói: “Mặc Thu nha đầu đó nói quả nhiên không sai, ngươi là Vũ Bân, phải không? Là người tính khí nóng nảy, không dễ dàng khuất phục, hơn nữa ngươi cũng không cần gì ở ta, tất nhiên sẽ không chấp nhận bái sư.”

Sau đó, Đại Nhân Kiếm nhìn tôi từ trên xuống, nói: “Cậu là Tất Diệm, đúng chứ? Nghe Mặc Thu nói, bạn được sinh ra với cốt cách kinh kỳ, đại trượng phu biết nhu biết cương, cái khó chính là cậu là người tu đạo. Chẳng qua là do mắt quỷ nhập thân, tu luyện đều bị con mắt hấp thụ khiến cho pháp lực không thể tăng lên, thật đáng tiếc. “

Tôi nghe Đại Nhân Kiếm nói đạo lý rõ ràng, Trần Mặc Thu đã nói với ông ấy mọi chuyện. Đôi mắt ma bất tử là điểm yếu, tôi cố gắng tu luyện nhưng cũng bị hấp thụ hết tu vi, không phải do tôi tu luyện không tới nơi tới chốn. Đây cũng là lý do tại sao tôi luôn luôn chỉ là một pháp sư.

Đại Nhân Kiếm mỉm cười, và thoạt nhìn như có mưu đồ khác.

Ông ta gật đầu nói: “Chà, cậu thực sự phù hợp để tu luyện đạo pháp của ta.”

Tôi bối rối: “Nhưng tôi luôn tu luyện đạo pháp truyền thống của gia tộc. Đột nhiên thay đổi thế này, e rằng cha tôi sẽ rất tức giận.”

Đại Nhân Kiếm đột nhiên thay đổi sắc mặt, nói: “Cổ hủ, cậu không có giáo viên ở trường sao? Bố cậu cũng tức giận a?”

Ahhh, cái này … thực sự tôi không biết phải trả lời như nào.

Đại Nhân Kiếm tiếp tục nói: “Nói cho cậu hay, đạo pháp của ta thích hợp để cậu tu luyện dài lâu. Bởi vì đạo pháp này không gửi tu vi trong đan điền của bản thân, mà là gửi vào những vật bên ngoài, đến khi cần thiết có thể lấy ra dùng, cậu cũng đã thấy nha đầu Mặc Thu sử dụng nó rồi. Nếu tu luyện đạo pháp này, cậu không phải lo tu vi bị hấp thụ bởi mắt ma. Cậu sẽ ngày càng mạnh hơn, sao nào, có muốn cân nhắc một chút hay không? “

Thành thật mà nói, những lời của Đại Nhân Kiếm khiến tôi hơi động tâm. Trong nhiều năm, tôi luôn nghĩ rằng bản thân tư chất là ngu dốt vì vậy mới không thể tu đạo. Tôi không ngờ chính do mắt ma hút hết tu vi của mình nên mới thế, điều này khiến bản thân cảm thấy thỏa mái hơn chút.


Thế nhưng rắc rối ở đây đó là bao nhiêu công sức tu luyện của mình đều bị con mắt chết tiệt kia nằm không hưởng hết, bây giờ có tu luyện bao lâu cũng thành công cốc hết mà thôi.

Và bây giờ, có một cơ hội tuyệt vời bày ra trước mắt, tôi là muốn hay không muốn?

Đợi một chút!!

Tôi chợt nhận ra có gì đó không đúng. Mục đích của tôi đến đây là để giải Sát thuật trên người chứ không phải bái sư tu đạo. Tôi nhanh chóng mang chủ đề trở lại và nói: “Lão tiên sinh, thật ngại quá, mục đích chính của tôi đến đây là muốn…”

Chưa kịp nói xong, Đại Nhân Kiếm đã ngắt lời tôi đầy giận dữ: “Không phải cậu chỉ để giải Sát thuật sao? Không quan trọng. Nói ngươi hay, chỉ cần bái sư, Sát thuật ngay lập tức được giải, thế nào?”

Lần này đến lượt tôi gặp rắc rối lớn.

Tôi có nên đồng ý hay không? Nếu không đồng ý, chắc chắn ông ta sẽ không giúp tôi giải Sát thuật. Tôi có thể tìm người giúp mình giải Sát thuật ở đâu trong thời gian ngắn thế này? Nếu không tìm thấy, tôi chắc chắn sẽ chết.

Đồng ý thì sao? Nhưng sợ rằng bố tôi mà biết nhất định sẽ đem tôi ra xẻ thành tám khối.

Aiii daaa, tôi thực sự khổ tâm mà.

Lúc này, Vũ Bân bám vào vai tôi và đá vào phía sau đầu gối tôi, tôi liền quỳ xuống đất ngay lập tức.

Trước khi tôi kịp phản ứng, Vũ Bân đã nói với Đại Nhân Kiếm: “Lão tiền bối, Tam Hỏa, hắn đồng ý bái sư. Ông nhanh giải Sát thuật cho cậu ấy.”

Hả đây là chuyện gì, Vũ Bân là đang thay tôi làm chủ sao?

Nhưng đến bây giờ, không còn cách nào khác. Chỉ là đồ đệ thôi sao, cũng không phải làm tôn tử hay gì.

Nhưng câu tiếp theo của Đại Nhân Kiếm làm tôi xấu hổ. Ông nói: “Điều đầu tiên khi làm đệ tử của ta là phải chữa bệnh cho 108 con ma trong nhà thờ này. Trước khi trị khỏi bệnh thì không thể rời nhà thờ này trong 10km! “

Nói xong, ông ta mang một bát nước đục màu lục đến đưa tôi và nói: “Đến đây, uống nó đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận