Hồn Ma Che Dù

Liêu Hiên Quân cũng là chưa từng nghe nói về tán nhân, cười ngặt nghẽo, thở không ra hơi. “Tôi nói này người anh em, cậu đang đùa đấy à? Tán nhân? Tại sao cậu không nói bản thân mình là một tán tiên đi, sẽ cảm thấy oai phong hơn đó......”

Bản thân tôi cũng không được coi là tốt tính hiền lành, nghe xong thực sực rất muốn động thủ.

Tôi cao chưa đến 1m7, Liêu Hiên Quân lại cao gần 1m8. Vì vậy, anh ta cũng không sợ hãi tôi. Thấy tôi có vẻ muốn đánh nhau, anh ta một chút biểu cảm cũng không có, không quan tâm.

Chú Trần sợ tôi phải chịu thiệt thòi, bèn đứng ra can ngăn: “Thay vì ở đây tranh cãi, tốt nhất chúng ta nên nghĩ cách đối phó với cương thi. Vạn nhất chúng nó quay lại thì chúng ta phải làm thế nào đây?”

Tiểu tử nhát gan Trần Viên sau khi nghe xong liên tục gật đầu: “Dạ, dạ, dạ, phải đấy. Liêu đạo trưởng, tôi đây sẽ đi chuẩn bị thứ đó cho anh.”

Nếu như cứ làm theo những cách mà Liêu Hiên Quân nói ra, tất cả chúng tôi đều không thể sống xót, vì vậy, tôi chỉ đành tự mình nghĩ cách thôi.

Tôi kéo lấy quần áo của Trần Viên nói: “Phó tổng Trần à, anh có thể giúp tôi chuẩn bị một ít đồ được không?”

Trần Viên là một Phó tổng giám đốc, xưa nay làm việc luôn chú ý đến sự an toàn. Vì vậy ngay cả khi anh ta đặt cược vào Liêu Hiên Quân, anh ta vẫn sẽ giúp đỡ tôi. Chẳng may Liêu Hiên Quân chống đỡ không nổi, anh ta vẫn có thể dựa vào tôi.

Anh ta làm như vậy quả thực rất thông minh. Việc đáp ứng yêu cầu của tôi chẳng qua cũng chỉ là để giữ lấy 1 con dường sống cho bản thân anh ta mà thôi.

Trần Viên nói: “Tiểu Xong, cậu muốn tôi giúp chuẩn bị thứ gì..?”

Tôi trả lời anh ta: “Giúp tôi chuẩn bị một thứ là: gạo nếp”

Tôi vừa mới nói xong 2 chữ gạo nếp, Liêu Hiên Quân bèn cười lớn: “Tôi bảo anh chưa ăn sáng sao?, đói bụng ư, cậu đói lắm à? Nếu đói thì về mà uống sữa mẹ đi, đừng có ở đây tự làm mình mất mặt.”

Tôi tức giận, nắm chặt bàn tay, định xông đến dạy cho tên đáng ghét kia một bài học. Nhưng có người nhanh hơn tôi một bước. Đó chính là Dư Bân. Dư Bân đấm một quyền vào mặt tên họ Liêu kia, sau đó tôi nhìn thấy một chiếc răng của hắn văng ra, trong miệng toàng là máu.

Dừng nhìn Dư Bân lớn lên trắng trẻo như thế, thực ra sức mạnh cánh tay của cậu ấy không hề nhẹ. Dù gì cũng là người thường xuyên đối phó với ma quỷ, sao có thể 1 chút sức lực cũng không có chứ.

Liêu Hiên Quân đứng dậy không nổi, Trần Viên đến đỡ anh ta hỏi: “đạo trưởng, anh không sao chứ?” sau đó ngoảnh lại nhìn Dư Bân hét lớn: “đạo trưởng mà có mệnh hệ gì, tôi không tha cho anh đâu.”

Dư Bân rất bình tĩnh lấy ra một cái cà vạt màu vàng ra, vừa đeo câravat, vừa nói; “Một hoàng kim đạo trưởng như tôi đây trước giờ chưa từng sự ai cả. Nếu anh ta thực sự xảy ra chuyện gì, tôi cũng muốn chờ xem anh có thể làm gì”

Tôi nhìn vào cà vạt vàng của Dư Bân mà nói không nên lời. Tên này đi đâu cũng không quên phô trương thanh thế, có điều như vậy cũng tốt, thể diện cũng lấy lại được rồi. Hơn nữa Trần Viên sau khi nghe danh xưng hoàng kim đạo trưởng sắc mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc không dám tin. Bèn quay sang hỏi bác Trần đó là thật hay giả. Bác Trần cười gật gật đầu.

Trần Viên vui mừng khôn xiết, mặc kệ tên Liêu Hiên Quân sống hay chết sang một mà tiến lại gần Dư Bân, cầu xin cậu ta thu phục lũ cương thi. Còn Dư Bân thì đổ việc chế ngự cương thi đổ lên đầu tôi.

Yêu cầu của tôi vẫn là gạo nếp. 30 cân gạo nếp.

Trần Viên gãi đầu: “trong khoảng thời gian ngắn như vậy, tôi tìm đâu ra 30 cân gạo nếp đây? Hay là chúng ta và thành phố để mua, được không?”

Dư Bân vỗ vỗ đầu Trần Viên nói: “nếu như chúng ta có thể ra ngoài, vậy còn cần làm phiền đến anh sao?”

Trần Viên hiểu ra, gọi điện về công ty của mình.

Gọi điện thoại cho Chủ nhiệm chi nhánh, yêu cầu người bên kia chuẩn bị đủ 30 cân gạo nếp. Ngay trong đêm đó vận chuyển bằng xe đạp vào trong thôn, còn đồng ý với người đó chỉ cần làm xong chuyện sẽ tăng lương.

Chủ nhiệm chi nhánh này là Vu Phong Ngân.

Vu Phong Ngân nghe thấy rằng chỉ cần làm có chút việc đó đã có thể tăng lương thì rất vui vẻ làm ngay lập tức. Anh ta đâu có biết rằng thôn Chim Quyên đã là nơi con người không nên đến.

Vậy là việc gạo nếp đã xong xuôi rồi, tôi cũng không muốn ở lại nhà Trần Viên, càng không muốn nhìn mặt tên đáng ghét Liêu Hiên Quân. Vì vậy, cùng với Dư Bân và chú Trần, ba người chúng tôi về căn nhà cũ của chú Trần. Dù sao thì bây giờ chỉ có Trần Tử Minh ở nhà. Chẳng may có cương thi đến, một đứa trẻ sao có thể đối phó nổi đây. Haizz

Về đến nhà, chúng tôi liền buộc 1 con gà trống lớn ở trước cửa.

Trở lại trong phòng, 4 người chúng tôi ngồi quây quanh cái bàn. Dư Bân mở miệng nói trước: “Tam hỏa, làm thế nào đây? Nghe cậu đó”

Tôi cũng không muốn phí lời, trực tiếp nói: “ Giúp tôi chuẩn bị giấy, bút mực kiếm cát”

Dư Bân ngạc nhiên: “Để làm gì vậy?”

Tôi thở dài, tên này có thực sự phải truyền nhân của Mao Sơn không vậy? Anh ta tốt nghiệp không phải là đút lót chứ? Tại sao đến những công cụ bắt ma cơ bản anh ta cũng không biết vậy?

Tôi đành phải giải thích với anh ta: “Là giấy vàng, bút lông, nghiên mực, chu sa và kiếm gỗ đào.

Dư Bân hiểu ra: “nói sớm có phải hơn không? Cứ làm cái dáng vẻ thần thần bí bí lải nhải, cứ như là học thức uyên thâm lắm.” Cái này..... hình như là lỗi tại tôi.?

Sau đó, Dư Bân chạy đi tìm trong đống hành lý của chúng tôi. Mấy thứ đồ này, trước khi đến đây chúng tôi đã chuẩn bị sẵn rồi. Ban đầu định dùng nó để đối phó với con mắt ở trên ngực kia, không ngờ giờ lại phải dùng để đối phó với cương thi.

Gạo nếp là thứ có tác dụng nhất để đối phó với cương thi. Nhưng nước xa không cứu được lửa gần. Nếu như hiện giờ mà cương thi đến, lại không có gạo nếp ở đây, tuyệt đối không thể ngồi chờ chết được.

Vậy nên tôi đành phải chuẩn bị một chút đồ, đề phòng vạn bất đắc dĩ.

Tôi xoa đầu Tử Minh hỏi: “có đói không?”

Tử Minh gật gật đầu.

Tôi nói với bác Trần: “bác Trần à, có còn đậu phộng không? Bác rang cho tôi 1 bát, càng kĩ càng tốt”

Không lâu sau, bác Trần đem đến một bát đậu phộng. Tôi nhận lấy và đưa nó cho Tử Minh: “Ăn đi, ăn nhiều một chút, đừng để thừa lại cái nào”. Tử Minh khéo léo nhận lấy đậu phộng ăn. Có lẽ nó rất đói, vì vậy ăn rất nhanh chóng.

Lúc này, Dư Bân cũng đã chuẩn bị đồ đạc xong xuôi để tất cả trên bàn.

Tôi cầm một chiếc bát nhỏ, lấy mực chu sa mài vào nghiên mực, dùng bút lông nhúng một chút chu sa, cầm tờ giấy lên viết lên trên đó dòng chữ: “Sắc lệnh đại tướng quân tới”

Bùa chú bắt ma bình thường chỉ cần viết 2 chữ “sắc lệnh” là đủ rồi. Nhưng mà pháp lực của cương thi cao hơn một chút nên phải dùng loại bùa phép cao hơn. Khi tôi đang vẽ bùa, pháp lực của tôi vốn rất kém nên bị đóng lại, vì vậy chỉ có thể vẽ được 5 tấm bùa, không thể vẽ được nhiều hơn.

Tôi đưa cho ba người họ 3 tấm bùa, tự mình giữ lại 2 tấm. Thanh kiếm gỗ đào được đặt ở bên tay phải thuận tiện cho việc cầm lấy tấn công, nghiên mực thì được để trước ngực, tất cả mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Tất nhiên, tất cả những thứ này vẫn chưa được coi là đủ, tôi còn đặc biệt chuẩn bị một vũ khí bí mật khác.

Đợi đến khi Trần Tử Minh ăn hết bát đậu phộng, tôi hỏi: “có thấy khát không? Tử Minh lập tức gật đầu, thế là tôi nhanh chóng rót một cốc trà lớn cho nó uống.

Nhìn Tử Minh lật đật uống trà, trong lòng tôi thầm nghĩ: “xem ra có thể thu phục được đám cương thi hay không phải phụ thuộc vào Trần Tử Minh rồi”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui