Hồn Ma Che Dù

Tôi kéo Vương sư phụ đi ra bên ngoài cửa bệnh viện, hỏi ông ấy: “ Rốt cuộc thì Vân Nhi đã đi đâu mà lại vướng vào thứ kia???”

Vương sư phụ dùng tay áo lau đi nước mắt, bình tĩnh một chút rồi nói: “ Ba ngày trước, tôi đưa Vân Nhi đi ra ngoài làm việc, khi về nhà, thì đi qua một cái ngã tư. Vân Nhi chỉ vào ngã tư đó nói ‘Bố ơi, nhiều người quá, ở đây thật náo nhiệt...’, thế nhưng tôi nhìn sao cũng không thấy một bóng ma nào, đừng nói là người khác. Kể từ lúc đó Vân nhi bắt đầu trở nên là lạ.”

"Là lạ? " Tôi hỏi: "Lạ ở chỗ nào? "

“ Con bé bình thường thích mặc váy, thế nhưng sau khi về đến nhà lại thích mặc quần jean. Con bé rất mê búp bê vải, nhưng bây giờ lại thích chơi ô tô. Điều khiến tôi cảm thấy kỳ lạ nhất chính là, tôi nhìn thấy con bé ôm một con gà và cắn. Chỉ trong vài giây, tôi có cảm giác như là rất lạ lẫm, không giống con gái của mình.”

Tôi gật gật đầu, không sai, vừa rồi khi đuổi con ma trong người Vân Nhi ra tôi cũng có thể nhìn thấy được, đó là một hồn ma của đứa bé trai. Thế nên mới có nhưng hành động kỳ lạ kia.

Xem ra phải đi đến cái giao lộ kia để nhìn xem, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Tôi liền nói với Vương sư phụ: " Chúng ta đuổi con ma nhỏ đó ra khỏi người của Vân nhi, đã động chạm đến nó, bây giờ chúng ta đi tìm nó còn hơn là ngồi đây chờ nó tìm đến cửa, chúng ta phải tìm cách giải quyết ổn thỏa.”

Vương sư phụ tay chân có chút run rẩy, là một người bình thường cũng sẽ không rảnh rỗi đến mức tự mình đi tìm ma để đùa nghịch. Nhưng vì tính mạng của cô con gái, ông ấy vẫn cắn răng nhẹ gật đầu.

Tôi cùng Vương sư phụ nhờ y tá chăm sóc thật tốt cho Vương Vân, sau đó cùng nhau đi ra khỏi bệnh viện.

Trời đã hoàn toàn tối đen, bây giờ cũng là thời gian vui chơi thỏa thích của người ở thế giới khác, chúng tôi bây giờ đi tìm con ma trẻ con đó, vẫn là quá mạo hiểm. Nhưng nếu như bây giờ không đi tìm thì ban ngày con ma đó cũng sẽ không xuất hiện. Tôi tìm chiếc xe đạp ở cửa ra vào, hmm, không thấy đâu.

“ Đậu xanh rau muống, xã hội bây giờ đúng là…, trị an càng ngày càng kém, vừa mới có một chút thôi mà xe cũng đã bị trộm.”

Vương sư phụ thở dài: " Chắc là bị người bán sắt vụn mang đi rồi, cái xe kia của anh, đúng là cũ quá rồi.”

Cái đó thì có sao chứ, xe của tôi cũng là xe xịn nhãn hiệu Phượng Hoàng đó.

Vương sư phụ gọi một chiếc xe taxi, gọi tôi cùng lên xe, sau đó ông ấy bảo với người lái xe: “ Đi đến ngã tư giao lộ Tiêu Tư.”

Lái xe mặt vênh váo khởi động xe, một tay cầm vô lăng một tay cầm điếu thuốc lá.

Đúng là không có tránh nhiệm mà, nếu như mà có chuyện gì bất ngờ xảy ra, làm sao mà phản ứng kịp. Nhưng mà bây giờ đêm hôm, trên đường cũng chỉ có được vài cái xe, nên cũng không lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì mà không phản ứng được cả.

Ngồi trên xe cũng không có việc gì làm, Vương sư phụ lại nghĩ đến tình hình của cô con gái, nhịn không được mà khóc. Àiii, cái con người đáng thương này, vợ thì bỏ đi, con gái bây giờ lại gặp phải chuyện không may như thế này.

Tôi nhìn xung quanh, nhìn thấy bảng tên của người lái xe viết – Lưu Quyền Thế.

Quyền thế, xem ra bố của anh ta hy vọng con của ông ấy tương lai sẽ là một người có quyền có thế, chỉ tiếc là họ không tốt, họ Lưu, đọc đọc không rõ lại nghe thành Lưu Toàn Thây (phần này là do cách viết và cách đọc của chữ Hán).

Không có việc gì thì cũng đừng đi soi mói người ta, tôi coi như không thấy gì là được, giống như một chuyện cười vậy, cười cười xong thôi. Nếu mà nói với anh ta chuyện này, anh ta có lẽ sẽ phát bực cũng không chừng.

Lái xe, cũng chính là Lưu Quyền Thế, quay đầu lại hướng Vương sư phụ nói: "Lớn như vậy rồi, khóc cái gì mà khóc, trong nhà có người chết hay sao? "

Tôi nghe xong cũng phát bực, nhân tình thế thái cũng không hiểu một chút gì: “ Lo mà lái xe của anh đi, nói linh tinh cái gì đấy.”

Lưu Quyền Thế khinh thường hừ một cái, rồi tiếp tục hút thuốc, sau tiếng hừ còn hát lên câu dân gian.

Đúng là một tên cặn bã. Trong lòng tôi chửi thầm.

Rất nhanh, chúng tôi đã đi tới ngã tư giao lộ Tiêu Tư. Tôi dìu Vương sư phụ xuống xe, trả tiền, đuổi lái xe rời khỏi đây. Vương sư phụ còn nói sao có thể để cho tôi trả tiền, không đúng chút nào, tôi chính là đến để giúp đỡ. Tôi cười cười, bảo ông ấy không cần để ý quá nhiều.

Thực ra là tôi nhìn Vương sư phụ như vậy rất đáng thương, trong thâm tâm cũng không đành lòng, muốn giúp nhưng cũng không biết là giúp từ chỗ nào, dứt khoát trả tiền xe là được rồi.

Nhà nào cũng có khó khăn riêng, cuộc sống cũng không dễ dàng.....

Cứ tưởng là đêm hôm khuya khoắt, cũng sẽ không có người khác ở ngã tư đó. Nhưng không ngờ rằng khi mới xuống xe, có khá nhiều người có mặt ở đó, tầm khoảng hơn mười người, ai cũng mặc đồ tang, người ngồi người đứng, có đang khóc, cũng có người đang hóa vàng mã..

Đêm hôm khuya khoắt mà làm cái việc này, đúng là có chút hù dọa người khác.

Vương sư phụ giật giật ống tay áo của tôi, nói ra với âm thanh run rẩy, hỏi tôi: "Những thứ này là người hay là ma vậy...? "

Tôi nói: "Đều là người, nếu là ma ông sẽ không nhìn thấy đâu. "

" Vậy sao khi ở trong bệnh viện lại có thể thấy được??? "

"Đó là do tôi đã ép nó hiện hình, ông mới có thể nhìn thấy, ở những lúc bình thường, người ở nhân gian, ma đi Quỷ Môn quan, hai bên không thể ở chung với nhau. "

Tôi đi lên phía trước hai bước, nhìn thấy một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi hơn, khoé mắt vẫn còn dính một vệt nước mắt, hỏi: "Dì à, mọi người ở đây đang làm cái gì vậy...? "

Dì ấy lấy khăn tay lau lau nước mắt, liếc nhìn tôi, nói: "Một tuần trước, một nhà ba người, em gái của tôi, đã bị tai nạn xe cộ tại cái ngã tư này, tất cả đều qua đời. Bây giờ tôi đang đốt một chút tiền giấy cho bọn họ, để cho họ ở thế giới bên kia cũng nhẹ nhàng phần nào.”

Ah, Thì ra là một nhà ba mạng người đã chết tại đây.

Tôi lại hỏi: "Có phải có một cậu bé trai, sau khi tai nạn máu me khắp người, mặt cũng không nhìn rõ? "

Dì ấy nghi ngờ nhìn tôi, "Làm sao cậu biết? "

Tôi vẫy vẫy tay, "Đừng hiểu lầm, tôi cũng là xem tin tức mới biết. "

"Ahhh. Đó chính là con của em gái tôi, mới được có sau tuổi, nhưng vì chuyện này mà đã không còn rồi. " Dì ấy nói xong lại bắt đầu rơi nước mắt, khóc không thành tiếng.

Tôi liền lùi lại, chuyện này đã rõ ràng, một tuần trước, có một nhà xảy ra tai nạn xe ở đây mà chết ba người. Oan hồn của bọn họ cũng ở chỗ này không siêu thoát, đúng lúc khi Vương Vân đi qua nhìn thấy. Vì thế con ma nhỏ kia liền nhập vào cơ thể của Vương Vân, cùng con bé về nhà.

Tôi đem những chuyện này giải thích cho Vương sư phụ nghe, Vương sư phụ không hiểu hỏi: “ Không phải anh nói là bình thường người sẽ không thể nhì thấy hồn ma hay sao? Tại sao con gái tôi lại có thể nhìn thấy?”

Tôi giải thích: "Người trước mười hai tuổi, bởi vì vẫn chưa trải qua tẩy lễ của mười hai cung hoàng đạo, mười hai khối thiên thể vẫn chưa được khép kín, cho nên có thể nhìn thấy được ma quỷ xác suất rất cao. Đó cũng là lý do tại sao trẻ con có thể nhìn thấy được ma. "

Vương sư phụ ồ lên, giống như là đã hiểu được, hỏi bây giờ nên làm như thế nào.

Đúng như thế, ở tình huống bình thường, người đã chết sẽ đi đầu thai, không có lý do gì mà vẫn còn ở chỗ này không siêu thoát.....

Chẳng lẽ là tại nơi này có cái gì không đúng hay sao????

Tôi tìm một chỗ tương đối cao để nhìn toàn bộ cái giao lộ không may này. Phát hiện thực ra có một con đường đang bị bảo dưỡng, không thể đi được nên giao lộ này giống như hình chữ “ T” vậy.

Mà giao lộ chữ “ T ” như vậy, oán khí không ngừng tích tụ, thoát không được, cho nên ở chỗ này mà có người chết, bọn họ cũng bị ép ở lại cái giao lộ này không thoát ra được.

Tìm được rõ vấn đề cũng dễ làm hơn.

Tôi đi đến chỗ những người thân của người chết đang đốt tiền vàng, tìm người lớn có thể quyết định mọi việc, nói qua một chút với người đó, kể thêm cả chuyện đứa bé trai theo Vương Vân, chủ yếu là để được sự đồng ý cùng nghĩ cách để giải quyết cái chuyện này.

Bác trai kia vuốt vuốt râu, suy nghĩ một lúc, mới nói: “ Theo như lời cậu nói, chuyện này quả thật có chút trùng hợp, có cách nào để giải quyết việc này hay không?” bác ấy chỉ chỉ vào con đường đang sửa chữa rồi nói: “ đó chính là do nhà nước sửa, cũng không phải trong một thời gian ngắn mà có thể phá rào chắn xuống.”

Chuyện đó chắc chắn không làm được, nhưng với tư cách là người kế thừa “một tán nhân” ( Chúng tôi gọi theo tổ tiên cho đến bây giờ, nghe có chút êm tai nên vẫn một mực duy trì cái truyền thống đó) nếu chút năng lực như vậy cũng không xử lý được, hơn mười năm học pháp thuật của tôi cũng coi như vứt đi rồi...

Tôi nhìn bác trai nói: "Không sao cả, tôi có cách. "

"Ahhh? Anh có cách gì? "

Tôi đưa tay ra, đếm trên đầu ngón tay từng ngón từng ngón. "Chuẩn bị cho tôi năm món: một con gà trống lớn, một sợ dây màu đỏ chắc chắn, quần áo của ba người khi còn sống, một tập tiền giấy và một bàn đồ ăn.”

Bác trai cũng không biết là tôi đang muốn làm gì, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng tôi. “ Mau, chúng ta mau đi chuẩn đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui