Nhưng phụ nhân này cũng không phải dạng đầu đường xó chợ, tay khẽ lật liền xuất hiện một thanh phi kiếm sáng bóng.
Phi kiếm vừa ra lập tức gào thét bay đến đỉnh đầu Lâm Phong.
Thấy cảnh này, Lâm Phong không những không hốt hoảng mà còn nhếch mép khinh thường, ngòn tay hờ hững giơ ra kẹp lấy lưỡi kiếm, khẽ miết một cái.
Dưới cái siết tay của Lâm Phong, phi kiếm vậy mà lại bị đoạn thành hai khúc, linh tính tổn hại, rớt xuống đất.
Phụ nhân đồng thời cùng lúc đó cũng phun ra một ngụm máu, hai mắt ảm đạm, cả người uể oải.
Thanh phi kiếm này đã được bà ta bồi dưỡng nhiều năm trong cơ thể, sớm đã tâm thần tương liên. Giờ phút này, nó bị Lâm Phong hủy hoại nặng nề, bà ta tất nhiên tổn hại thần thức nặng nề.
Nhưng quan trọng nhất, lúc này bà ta lại phát giác thực lực của Lâm Phong chắc chắn cao hơn bà ta rất nhiều. Vì vậy cũng bất chấp sĩ diện, vội vàng lau vết máu nơi khóe môi, miễn cưỡng cúi đầu nói:
'Tiền bối, vãn bối không biết thân phận ngài, nếu có đắc tội xin bỏ…'
Chưa kịp nói hết câu, Lâm Phong đã hừ lạnh.
Tiếng hừ này vang vào lỗ tai phụ nhân như vạn lôi oanh đỉnh, thần hồn vậy mà không nhịn được run rẩy.
Tròng mắt bà ta co rút, không nói hai lời liền vung ra một vật như cái mai rùa đen che chắn thân thể, sau đó nhanh chân nhún một cái bay ra khỏi cửa sổ ý đồ tẩu thoát.
Bà ta chỉ cần nghe tiếng hừ lạnh của Lâm Phong đã biết hôm nay cho dù nói gì thêm cũng vô ích, trong lòng cũng hối hận gần chết. Thực tế, bà ta là một tu sĩ thuộc một gia tộc nhỏ ở phương Bắc, vì nghe hiệu triệu của cao tầng tu sĩ trong nước cho nên đang chuẩn bị trên đường đến Việt Nam tham gia tụ hội của Nhân Đạo Minh.
Nhưng khi đi ngang nơi đây, trong lúc vô tình ghé thăm hậu nhân của một vị hảo hữu xa xưa. Người này không biết trùng hợp thế nào lại là Hắc Trảo đang dẫn theo một nhóm tàn binh bại tướng của Thiên địa hội khi trước trốn chui trốn nhủi.
Sau đó, dưới khẩn cầu của Hắc Trảo bà ta liền xuất thủ đòi lại chút công đạo, coi như thay mặt hảo hữu kia chiếu cố hậu nhân hắn, ai ngờ xảo hợp lại phát hiện ra trên người Diệp Băng Chi vậy mà lại còn có dấu vết của đan dược thượng phẩm, hơn nữa còn là loại dược hiệu có công năng làm đẹp, thanh xuân vĩnh trú. Nhất thời cầm lòng không được liền nổi lòng tham.
Nhưng Lâm Phong làm sao có thể để bà ta được như ý, tay chỉ hời hợt vỗ một cái, lập tức một bàn tay vô hình như một tòa núi nhỏ ầm ầm đánh xuống, đem một tu sĩ Trúc cơ trung kỳ như bà ta nghạnh sanh sanh đập thành thịt nát.
Sau đó, Lâm Phong liền âm trầm nhìn qua Hắc Trảo sớm sợ đến cứng đơ cả người. Không dám nhúc nhích.
Thực lực Lâm Phong thế nào, Hắc Trảo cũng không phải chưa từng lãnh giáo qua.
'Đại…đại….'
'Hừ~'
Lâm Phong cũng lười nói nhiều với loại vong ân bội nghĩa này, một chưởng liền tiễn vong hắn về với tổ tiên theo diện đoàn tụ.
Sau đó, Lâm Phong cũng lần lượt giải quyết mấy tên cóc ổi xung quanh, xong xuôi đâu đó liền giải giam cầm cho Diệp Bang Chi nói:
'Em không sao chứ?
Vừa nói, tiện tay cũng đưa một luồng linh lực vào người tiểu La, giúp cô nàng này hồi phục hoạt động.
'Em không sao, chỉ là…chỉ là lại phiền anh rồi!'
Diệp Băng Chi nhỏ nhẹ nói, nhưng giọng nói vẫn còn chút sợ hãi. Mặc dù nàng thân mang võ công, nhưng so với pháp thuật tu sĩ thì tựa như trời với đất vậy, trong mắt tu sĩ thì chút võ công thế tục của nàng chỉ như con kiến mà thôi, không có chút lực hoàn thủ.
'Phiền gì chứ. Thực ra lần này anh có chuyện muốn tìm em thương lượng!'
Nói xong, Lâm Phong liền nhìn tiểu La. Diệp Băng Chi hiểu ý liền cười nói:
'Không sao, tiểu La cũng như em gái em. Có điều gì anh cứ nói.'
'Anh vừa rồi có đi Bắc Kinh. Anh đã gặp Diệp Thúy Ngọc!'
Lâm Phong vừa nói, thần thức lặng lẽ quan sát những biểu hiện chi tiết nhất của Diệp Băng Chi.
Quả nhiên, nghe cái tên này, Diệp Băng Chi liền biểu hiện run rẩy, nhưng sau đó cố gắng giữ bình tĩnh nói:
'Người này là ai, em không biết? Sao anh lại nhắc tới người đó?'
'Cô ấy nói với anh, cô ấy từng lén lút tới Nam Kinh tìm chị hai, nhưng xém chút nữa bị người cướp bóc cưỡng hiếp. Cô ấy nói lúc nào cũng muốn gặp mặt chị hai của mình.'
'Hả? Ai, là ai làm chuyện đó?'
Diệp Băng Chi vừa nghe đến đó, lập tức đứng dậy, lửa giận dâng trào. Nhưng ngay sau đó, nàng liền biết mình thất thố, bèn thở dài, chậm rãi ngồi xuống nhìn Lâm Phong thật sâu rồi nói:
'Nói vậy, anh đến tìm em chắc cũng đoán ra được mọi chuyện. Đúng vậy! Em là chị hai của tiểu Ngọc.'
'Anh biết, nhưng em yên tâm, anh chưa nói chuyện này với bất cứ ai. Vì anh muốn em tự quyết định…'
Nói xong, Lâm Phong trầm ngâm một chút rồi tiếp lời:
'Đáng lẽ anh cũng không muốn xen vào quyết định của em. Nhưng những ngày yên ổn sắp kết thúc, anh sắp phải đi xa, chưa biết chừng không có ngày trở lại. Cho nên, anh muốn làm việc gì đó cho em. Sẵn tiện, nói cho em biết là cốt nhục tình thâm thì không bao giờ bỏ được. Anh mong em suy nghĩ cho thật kỹ.'
'Cảm ơn anh, em sẽ suy nghĩ. Dù sao cũng qua bao nhiêu năm, em cũng đã sớm nhìn thấu nhiều chuyện, chỉ là vết thương thật sự quá sâu…'
Diệp Băng Chi cũng hiếm thấy tâm sự hết lòng mình, trầm mặc nói.
'Ừm. Đây là một cái vòng tay do chính tay anh luyện thành. Em đeo nó có thể bảo vệ em mười lần bình an vô sự trước những uy hiếp đến tính mạng bản thân. Mong em giữ gìn sức khỏe cho tốt…'
Nói xong, Lâm Phong liền xuất ra một cái vòng bằng phỉ thúy, được hắn gia trì cấm chế bảo hộ lên trên, nhìn cực kỳ xinh đẹp.
Diệp Băng Chi thấy Lâm Phong đưa chiếc vòng đến trước mặt thì ngại ngùng đỏ mặt nhận lấy, sau đó đeo vào tay, miệng vui vẻ mỉm cười ngọt ngào nói:
'Cảm ơn anh! Em…rất thích…'
Nàng rất muốn nói thêm chữ '…Anh' nhưng ngập ngừng mãi không nói ra.
Lâm Phong thấy tình huống có chút xấu hổ, cũng quay sang tiểu La đang giả vờ mắt điếc tai ngơ ngồi bên cạnh, nói:
'Tiểu La, cuộc sống này vốn không thích hợp cho cô gái như em lăn lộn. Anh thấy tiểu Đao cũng được. Đây là chút quà, hai người cầm lấy số tiền này mà lo cho bác gái, sẵn tiện mở cái gì đó làm ăn chân chính hoặc muốn làm gì thì làm. Khoảng thời gian tới chắc chắn không yên ổn, hãy tự bảo trọng cho tốt.'
Nói xong, Lâm Phong lật tay xuất ra một cọc tiền chừng mười triệu cùng một viên phỉ thúy thủy tinh chủng bằng quả bóng, giá trị không thể nói hết.
Tiểu La nhìn thấy Lâm Phong không đưa vòng tay cho nàng thì cũng không hề thất vọng, ngược lại nàng rất hiểu mối quan hệ giữa nàng và Lâm Phong đơn thuần là ân nhân và chút xíu bằng hữu, không thể so sánh với Diệp Băng Chi và Lâm Phong được.
Nhưng nhìn thấy Lâm Phong vậy mà đưa cho nàng một số tài phú lớn như vậy, cho dù mang số tiền này đi gửi ngân hàng thì tiền lãi cũng đủ cho gia đình nàng ăn cả đời không hết.
'Anh Lâm, em…em…anh…'
'Khỏi cảm ơn, xem như trước khi đi anh tặng quà mừng tân hôn cho em và tiểu Đao. Vậy đi!'
Nói xong, Lâm Phong quay qua Diệp Băng Chi đang vui vẻ ngắm nhìn chiếc vòng tay, yêu thích không rời, hắn liền cất tiếng:
'Băng Chi, có lẽ sau lần này, anh sẽ khó lòng trở về, hoặc nếu có trở về thì cũng sẽ là thời gian rất lâu sau. Mong em bảo trọng. Anh vốn thân gia nghèo khổ, cũng không thể so với đại tài phiệt bang chủ như em. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, em cũng nên cấp cho anh em trong Bang một cái công đạo rồi đừng dính đến ân oán giang hồ nữa. Vả lại, anh biết em có tính độc lập rất cao cho nên anh muốn nhờ em một chuyện, không biết ý em thế nào!'
Diệp Băng Chi nghe vậy thì không chần chừ đáp:
'Anh cứ nói, chỉ cần là em làm được, em tuyệt đối cố gắng hết sức!'
'Haha, cũng không có gì. Anh muốn đầu tư một cái công ty nhỏ, thủ tục anh đã nhờ người lo. Nhưng anh sắp đi xa không biết ngày về, cha mẹ anh thì đã lớn tuổi, còn em gái thì đang đi học. Trong số những người thân nhất của anh, chỉ còn có em. Cho nên anh muốn giao toàn bộ cho em quản lý, sau này chiếu cố cho gia đình anh một chút là được. Nếu tiểu Mai có khả năng thì khi nào đến lúc em cho nó một vị trí tốt vừa sức là được. Em có giúp anh được không?'
Lâm Phong cười cười, ôn hòa nói.
'Hừm, anh muốn em làm bảo mẫu cho anh sao? Được rồi, nể tình chuyện cái vòng tay, em sẽ giúp anh. Nhưng đến thời điểm thích hợp, em sẽ hoàn trả công ty lại cho em gái anh.'
Diệp Băng Chi nghe vậy, tâm ý trong đó của Lâm Phong làm sao nàng không hiểu, nhất thời ấm áp trong lòng. Chỉ cần nghe mấy chữ 'người thân nhất' của hắn thì nàng đã cảm thấy tốt lắm rồi, tình yêu là gì? Đối với nàng nó chỉ có hai chữ 'Vô hối!'. Mặc kệ Lâm Phong như thế nào, nàng vĩnh viễn không hối hận, cũng như khuôn mặt nàng vĩnh viễn chỉ dành cho hắn mà thôi.
Lâm Phong thấy Diệp Băng Chi đáp ứng nhanh như vậy thì cũng hơi bất ngờ, nhưng nhìn vẻ mặt của nàng thì trong lòng hắn bỗng dâng lên một cỗ cảm động khó hiểu.
Nhìn vẻ điềm đạm đáng yêu, nhu thuận dịu dàng của người con gái này, hắn cũng không nhịn được muốn an ủi nàng một phen. Nhưng đại sự chưa xong, tiên lộ còn dài, nếu hắn dây dưa thêm nữa thì chỉ tự làm khổ người khổ mình mà thôi, cho nên cũng lặng im không nói gì.