Theo nguyên khí tụ hội, ngón tay dần dần ngưng thật.
Quái vật khổng lồ lúc này bỗng dưng điên cuồng huy động xúc tu lùi về sau, thậm chí không tiếc chà đạp lên trận hình của Ảnh Tộc.
Nhất thời hành động này của nó gây cho Ảnh Tộc vô số thương vong.
Nhưng nó không quan tâm!
Đối với loại quái vật cấp độ con quái vật này, sớm đã thông linh, nếu không phải linh khí địa cầu thiếu thốn, nó chậm chạp không muốn độ kiếp, phỏng chừng nếu độ kiếp thì nó hóa thành nhân hình cũng không phải chuyện chơi.
Với linh trí của nó, chỉ cảm nhận sơ qua một chút khí tức từ một chỉ kia thì đã dọa nó sợ hết hồn, lập tức không quản địch ta gì nữa, chạy bảo mệnh mới là vương đạo.
Trong lòng nó lúc này cũng đang điên cuồng mắng chửi lũ cao tầng Ảnh Tộc, dùng vài thứ bảo vật liền dụ dỗ nó đến đây để gặp phải thứ khủng bố này.
Tuy nhiên, Liễu Mi nhìn thấy con quái vật càn quét vào đám Ảnh Tộc, điên cuồng bỏ trốn thì chỉ cười lạnh.
Cũng không có gì hoa mỹ, nàng chỉ giơ cánh tay trắng nõn lên thiên không, mở miệng nói:
'Nhân tộc Liễu Mi, dùng huyết mạch bản thân mời Đế chỉ của Lạc Long Đế Quân diệt sát kẻ địch, bảo vệ Nhân tộc vạn thế bình an.'
Theo sau đó, nàng liền cắn máu đầu lưỡi, không chút do dự phun ra phía trước, sau đó bàn tay chậm rãi xoay tròn, liền đánh quả cầu chứa máu huyết chân nguyên này về phía ngón tay, dung nhập vào bên trong.
Ngón tay lúc này đã đình chỉ hấp thu thiên địa nguyên khí, hình dáng khổng lồ gần như ngưng thật, sau khi tiếp nhận máu huyết chân nguyên của Liễu Mi liền sáng rực lên.
Liễu Mi thấy cảnh này thì mừng rỡ, lập tức thôi động pháp lực, mạnh mẽ chỉ về phía quái vật khổng lồ đang điên cuồng trốn chạy, hét:
'Giết~'
Ngón tay khổng lồ lập tức theo phương hướng nàng vừa chỉ, điểm xuống một cái.
Một cú nhấn này tựa như một cây đinh xuyên thủng tấm gỗ mục nát, từng đạo không gian bị xé nát chung quanh ngón tay hiện ra, mang theo âm thanh xẹt xẹt.
Điều kỳ quái chính là một chỉ này dường như chậm rãi, nhưng thời gian cũng bị chậm lại theo một chỉ điểm ra.
Chỉ thấy ngón tay vừa điểm, chỉ ấn đã đến ngay sau quái vật.
Lúc này, quái vật cũng cảm thấy nó không còn cơ hội chạy thoát nữa. Bản năng điên cuồng của một con yêu thú bạo chúa trỗi dậy, nó không tiếc thôi động toàn bộ khí lực, điên cuồng vũ động xúc tu, vơ lấy mọi thứ trong vòng xúc tu của nó hòng đỡ lấy chỉ này.
Thậm chí, nó còn dùng toàn bộ khí lực bao lấy Hắc thụ khổng lồ, điên cuồng hét lên một tiếng liền nhổ cả gốc Hắc thụ này lên, sau đó gồng hết sức ném nó tới trước chỉ ấn.
Bất quá, chỉ ấn không hề có chút gì gọi là bị cản lại, vẫn ầm ầm xé toạc thành phấn vụn mọi thứ trên đường đi.
Gốc Hắc thụ bị ném tới, cũng ầm ầm tan vỡ, hóa thành triệu triệu điểm đen sau đó bị những vết rách không gian cắn nuốt, một cơ hội phản kháng cũng không có.
Chỉ ấn nhanh chóng ấn xuống quái vật.
'…'
Tất cả mọi người đều như ngừng thở nhìn cảnh tượng này.
Một con quái thú khổng lồ bị một ngón tay cũng khổng lồ không kém chỉ xuống. Ánh mắt sợ hãi, tuyệt vọng, không cam lòng của con quái vật nhìn ngón tay từ từ ấn xuống.
Cũng không có tiếng động ầm ầm như mọi người vẫn chờ đợi. Thay vào đó là một âm thanh tan vỡ thanh thúy:
'Rắc!'
Quái vật to lớn có thể so sánh như một quả núi lớn vậy mà trực tiếp bị nghiền nát thành bụi phấn, ngay cả tinh hồn cũng bị hủy diệt ngay tại chỗ, không có chút cơ hội đào thoát.
Ngón tay sau khi điểm ra một chỉ cũng lặng lẽ tiêu tán trong thiên địa, chỉ còn lại dao động của thiên địa nguyên khí là minh chứng cho sự xuất hiện của nó vừa rồi.
Đại quân Ảnh tộc trải qua sự kiện vừa rồi thì trận hình rối loạn, đa số đều nhao nhao rút lui.
Nhưng cùng lúc đó, phía trên đại trận lại vang lên một tiếng ầm vang. Cả tòa đại trận khổng lồ đang bao bọc nơi này vậy mà lại bị nghạnh sanh sanh xé mở một lỗ hổng to lớn.
Từ phía trên lỗ hổng, một thân ảnh theo đó bay xuống.
Liễu Mi và tất cả mọi người đều tò mò nhìn theo thân ảnh này. Nhưng khi nhìn rõ ràng, ai nấy đều thất sắc, mặt mũi tái nhợt bất ngờ la lên.
'Trụy Ảnh?'
'Cáp cáp cáp…Liễu tiện nhân, có phải giật mình lắm phải không?'
Thân ảnh cười lên điên cuồng, thân ảnh hiện ra rõ ràng là Trụy Ảnh, gã Hóa thần kỳ Ảnh Tộc.
Mặc dù cả người hắn khí tức không mạnh mẽ như ban đầu, trên thân cũng có chút vết thương nhưng quả thật hắn vẫn còn sống.
Liễu Mi hai mắt hàn quang, lạnh lẽo nói:
'Hừ, nếu lúc nãy ta đã giết được ngươi một lần, thì bây giờ cũng giết được lần thứ hai.'
'Cáp cáp, cứ tự nhiên, nhưng trước hết, ta muốn xem ngươi đã triệu hoán Đế Quân Chỉ thì lấy gì để đối phó thứ này của tộc ta! Toàn Tộc Hợp Thể!'
Gã Trụy Ảnh bỗng nhiên hét lớn, thân hình nhoáng lên về phía sau, đồng thời thôi động pháp quyết kỳ lạ nào đó bằng hai tay, dáng vẻ cực kỳ ngoan lệ.
Chỉ thấy toàn bộ Ảnh tộc vốn đang bại lui trốn tránh, bỗng dưng đứng sững lại, hai mắt mơ hồ, cả người cũng không tự kiềm chế được mà đưa hai tay bấm niệm pháp quyết.
Toàn bộ bầu trời phía trên Ảnh tộc, phút chốc bỗng bị một đám sương mờ xám đục, phía trong ẩn hiện phù văn bao phủ toàn bộ. Đứng ở bên ngoài, dù bất cứ ai cũng không thể dùng thần niệm quan sát tình hình bên trong.
Liễu Mi thấy cảnh này liền biết Ảnh Tộc đang thi triển một loại tà thuật cực kỳ lợi hại, sao có thể để bọn chúng thoải mái hành động. Lúc này, hai mắt nàng sát khí chợt lóe, bàn tay chớp động liền xuất ra một tấm tranh.
Tấm tranh này bên trên có vẽ núi non hùng vĩ, cây cối xanh tươi, sông hồ mát lạnh yên ả. Là một bức tranh sơn thủy tuyệt đẹp.
'Sơn Hà Đồ!~'
Liễu Mi hét lớn, lập tức vung tay lên.
Sơn Hà Đồ bay lên không trung lập tức hóa khổng lồ, cảnh vật bên trong cũng biến đổi thành đủ loại thần thú chim muôn, từ bên trong bức tranh biến ảo mà ra, dáng vẻ ngưng thật.
Vô số loại yêu thú bay ra từ trong Sơn Hà Đồ cũng mang theo uy thế lớn lao, ầm ầm đánh tới màng sương đang bao bọc Ảnh Tộc, phát ra từng tiếng va chạm đinh tai nhức óc.
Bất quá, tất cả những thứ này cũng không làm nó rung động mảy may.
Lâm Phong thấy cảnh này thì hai mắt cũng chớp động hàn quang. Trong lòng Lâm Phong sau khi quét Càn Khôn Nhãn nhìn thấy bên trong vốn tất cả Ảnh Tộc lấy một phương thức kỳ dị đang dần dần dung hợp vào nhau, bản thân hắn không cần nghĩ cũng biết nếu để cho gã Trụy Ảnh kia thi pháp thành công, chắc chắn Nhân Tộc tại đây hết đường chống đỡ, còn sống rời khỏi đây hay không cũng là chuyện khó nói.
Khi đó, Liễu Mi có đủ sức bảo hộ bản thân nàng không cũng là chuyện khó nghĩ, đừng nói tới chuyện bảo hộ mọi người tại đây.
Nghĩ vậy, Lâm Phong liền cắn răng thu tiểu Bạch vào. Tròng mắt theo đó xoay chuyển, hắn biết, hiện giờ nếu không tung ra hết sức thì e rằng chẳng còn cơ hội nào nữa.
Nghĩ đến đây, không chút do dự, Lâm Phong hai tay bấm niệm chú ngữ, cả người dần dần biến lớn.
Quanh thân hắn những phù văn kim quang sáng lạn như rồng bay phượng múa dần dần bao bọc cả người.
Lúc này, toàn thân Lâm Phong chỉ trong mấy nhịp thở liền bị phù văn bao bọc tựa như một quả cầu, chậm rãi xoay tròn, từ bên trong truyền ra trận trận lôi minh ầm vang.
Đột nhiên, một tiếng hét cực lớn bên trong truyền ra, một bàn tay màu vàng chói mắt bỗng đưa tay xé mở, để lộ ra một thân ảnh tràn ngập phù văn kim quang chói mắt, cả người Lâm Phong lúc này tựa như hoàn toàn được cấu tạo từ phù văn kim quang vậy.
Chỉ thấy Lâm Phong sau khi xé mở, liền hít một cái, toàn bộ thiên địa nguyên khí quanh thân vù một cái toàn bộ theo chui vào trong mũi.
Lâm Phong mở hai mắt ra, một uy áp không gì tưởng tượng nổi cũng theo đó ầm ầm tỏa ra bốn phương tám hướng. Ngay cả Liễu Mi cũng vô cùng kinh hãi.
Bất quá, Lâm Phong không hề quan tâm đến những thứ này, chỉ thấy bàn tay hắn khẽ đảo, một thanh kiếm âm u thâm trầm theo đó xuất hiện, chính là Hỗn Nguyên Kiếm. Lâm Phong không nói hai lời liền khẽ vuốt một cái, trận trận phù văn kim quang theo đầu ngón tay hắn biến ảo ra, lập tức làm cho Hỗn Nguyên Kiếm cũng ầm ầm rung động, Kim quang chói lọi, phù văn tràn ngập.
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Phong khẽ cười gằn, liền hai tay cầm Hỗn Nguyên Kiếm khổng lồ đưa lên trên đỉnh đầu, một nhát chém xuống, quát:
'Hỗn Nguyên Khai Thiên Kiếm!'
Số chữ: 1953
Bạn thích truyện này? Vậy có lẽ bạn sẽ thích Mật Thám Phong Vân. Xuyên không, huyền ảo, hài hước, ly kỳ.