Cũng không biết qua bao lâu, Lâm Phong rốt cục chậm rãi tỉnh dậy.
Cảm nhận sơ qua thân thể của mình một chút, Lâm Phong cảm giác toàn thân thoải mái lạ thường. Chưa nói đến chuyện khác, chỉ riêng việc như có như không một dòng khí lưu ấm áp chậm rãi luân chuyển trong tứ chi bách hải cũng làm cho Lâm Phong có cảm giác sung sướng muốn hét lên.
'Linh khí~! Thứ này tuyệt đối là linh khí trong truyền thuyết người tu tiên nào cũng phải có. Chỉ cần trong người ngươi xuất hiện một tia linh khí, vậy thì ca xin chúc mừng ngươi, ngươi đã chính thức thuộc vào hàng ngũ người tu tiên a!'
Lâm Phong hưng phấn tới mức muốn hét lên thật to.
Tuy nhiên...
‘Thối quá..phân sao? Chẳng lẽ tên khốn nào ném phân trộn mắm tôm vào nhà mình? Mẹ nó, chơi ác như vậy?’
Vừa nói, Lâm Phong muốn đứng dậy đi xem xét, nhưng vừa đứng dậy hắn bỗng cản thấy tay mình dinh dính cái gì đó, định thần nhìn lại thì phát hiện ra một chất lỏng sền sệt màu đen. Đưa lên mũi ngửi thử theo phản xạ...
‘Vèo~’
Một bóng người láy tốc độ ánh sáng lao vào phòng tắm điên cuồng xả nước. Trong lúc chạy vào phòng tắm, Lâm Phong không phát giác ra tốc độ của bản thân hắn cực kỳ cường hãn.
Thì ra mùi thối đó chính là mùi phát ra từ trên người bản thân Lâm Phong, vừa tắm gội, hắn vừa nghĩ thầm:
‘Chẵng lẻ thứ này là tạp chất trong cơ thể mình bị bài xuất ra. Xem ra mấy quyển sách tiểu thuyết kia miêu tả cũng có phần đúng. Phỏng chừng cũng có vị cao thủ nào đó từng ăn đan dược giống mình...nhưng việc ấy liên quan gì đến mình chứ?’
Sau một trận tắm rửa vô cùng nhiệt tình, Lâm Phong cầm khăn lau bước ra khỏi phòng tắm, nhưng khi vừa đến trước gương, hắn bỗng ngây ngẩn cả người. Người trong gương da dẻ trắng trẻo nhưng rắn chắc, cơ bắp không cuồn cuộn nhưng có vẻ cân đối lạ thường, nhất là đôi mắt kia lấp lánh có thần. Lâm Phong véo mình một cái, người trong gương cũng thế, vậy thì chắc đó là hắn rồi, đây đúng là sự thật a
~
‘Ký chủ đã Tẩy tủy thành công.Bắt đầu kích hoạt hệ thống nhiệm vụ.
Nhiệm vụ thứ nhất: Thu thập dược liệu trăm năm tuổi trở lên.
Thời hạn nhiệm vụ: Bảy ngày.
Thưởng: Sơ cấp kỹ năng luyện đan.
Nhiệm vụ thất bại phạt trừ năm năm thọ nguyên. Hoàn thành nhiệm vụ có cơ hội tham gia một lần Cơ duyên rút thưởng ’
Âm thanh hệ thống lần nữa vang lên, lần này Lâm Phong không còn giật mình như những lần đầu mà đã dần thích ứng. Mặc dù vậy, nội dung bên trong lại làm Lâm Phong suýt chút nữa đứng dậy chửi má nó.
'Vị huynh đệ này, cầu xin ngươi đừng có nhầm lẫn giữa dược liệu trăm năm tuổi với rau cải trắng có được không?...' Lâm Phong âm thầm đem cả gia phả hệ thống ra thăm hỏi một phen, nhưng sau đó lại nhớ cái hệ thống này chỉ là một vật thôi mà, tức nó làm gì cơ chứ, việc ưu tiên cần làm bây giờ là hoàn thành nhiệm vụ mới đúng.
'Tâm tính chưa ổn, cần rèn luyện thêm a~'
Lâm Phong khẽ vuốt vuốt ngực đem cơn giận nuốt xuống, sau đó thử điều động linh khí như trong pháp quyết Càn Khôn Nhãn lúc trước hệ thống từng nhắc tới.
Do đây là lần đầu tiên Lâm Phong thử vận dụng linh khí trong người mình nên rất vụng về, loay hoay một lúc, dòng linh khí mới bắt đầu tập trung về hai mắt theo ý của Lâm Phong. Hắn chỉ cảm thấy hai mắt bỗng nhiên mát lạnh, một luồng khí tức cực kỳ cao quý đã ngủ say rất lâu bỗng nhiên thức dậy trên người Lâm Phong, hai mắt hắn bắn ra một đạo hào quang màu vàng kim xuyên thẳng về phía trước.
'Càn Khôn Nhãn xuất – Thiên địa biến sắc' Lâm Phong bỗng nhiên nhớ lại một câu nói có trong pháp quyết Càn Khôn Nhãn khi hắn nhận được kỹ năng này. Tất nhiên, giờ phút này nói tới chữ Thiên địa biến sắc thì còn xa vời lắm, Lâm Phong cũng thừa hiểu, muốn Càn Khôn Nhãn thật sự hoàn mỹ xuất hiện để thiên địa biến sắc thì không biết còn chờ tới ngày tháng năm nào, mặc dù thân mang trọng bảo nhưng Lâm Phong cũng chưa chắc có thể đạt tới mức đó.
Dù hệ thống không nhắc nhở, nhưng Lâm Phong cũng thừa hiểu chân lý "mang bảo vật chắc chắn có tội" tuyệt không bao giờ sai, hôm nay mặc dù hắn có trọng bảo trong người, cũng âm thầm cắn răng thề tuyệt đối không hé răng với ai nửa lời, nếu không, không biết thế giới này còn bao nhiêu kỳ nhân dị sĩ, phỏng chừng chỉ cần lộ ra một chút thì chắc chắn hắn sẽ chết rất khó coi. Nhưng mà, Lâm Phong nhất định phải dùng năng lực của mình giúp cha mẹ và tiểu muội muội có cuộc sống tốt hơn, sinh ra làm một con người, chữ Hiếu hàng đầu là thứ mà Lâm Phong nhắc nhở mình mỗi ngày.
Ánh sáng màu vàng bắn ra từ hai mắt Lâm Phong sau một khắc đột nhiên biến mất, giống như chưa từng xuất hiện qua. Tuy nhiên, cảnh tượng xuất hiện ngay sau đó làm cho Lâm Phong giật nảy mình.
Phía sau tấm gương là vách tường ngăn cách với phòng bên cạnh, mặc dù vậy nó vẫn khá dày, chẳng những cách âm tốt mà chịu lực cũng rất chắc chắn. Bức tường dày như vậy, nhưng lại không đáng kể trước hiệu quả của Càn Khôn Nhãn, trước mắt Lâm Phong bỗng sáng lên rồi bức tường trước mắt hắn trực tiếp mờ dần như một màn hơi nước trong mắt mình, mơ hồ một chút rồi biến mất không còn chút gì. Lúc này đồ vật bên kia hiện lên trong mắt Lâm Phong rõ mồn một như đang đang ở trước mắt hắn, dường như Lâm Phong chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào.
Lâm Phong liếc sơ qua thì thấy trong phòng bày biện khá đơn giản, giờ này chắc họ đã ra ngoài nên trong phòng không thấy bóng dáng ai. Lâm Phong thấy trên bàn có một chậu hoa hơi ủ rũ, bên cạnh có một dĩa trái cây cùng một bộ ly tách uống trà. Tất cả đều hiện lên trong mắt Lâm Phong rất rõ ràng, sắc nét.
Chưa kịp quan sát thêm thứ gì khác, bỗng nhiên hai mắt Lâm Phong dâng lên một cơn đau nhức, hiển nhiên đây là hiện tượng linh khí bị tiêu hao quá độ gây ra.
Phải biết Lâm Phong vừa kích hoạt Càn Khôn Nhãn xong, hơn nữa tu vi của hắn mặc dù trải qua tẩy tủy nhưng căn cơ cực kỳ yếu, miễn cưỡng xem như bước chân vào luyện khí sơ kỳ. Do vậy, dùng Càn Khôn Nhãn quan sát nhiều như vậy làm cho linh khí và thần thức tiêu hao cực nhanh.
Lâm Phong lập tức ngưng sử dụng Càn Khôn Nhãn.
Ngồi xuống bàn, Lâm Phong định nhấc ấm trà rót cho mình một ly trà thì phát hiện bình trà nhẹ tâng, cười khổ một tiếng, Lâm Phong xoay người vào tự rót cho mình một ly nước lọc sau đó ngồi xuống trầm tư sắp xếp lại con đường sau này phải đi.
Bây giờ Lâm Phong đã xem như tu sĩ, bước lên con đường tu tiên này chẳng những khó khăn trắc trở mà còn phải vượt qua bản tâm của chính mình.
Giờ phút này, Lâm Phong bỗng dưng có một loại thăng hoa trong tâm tính và tầm nhìn. Trước kia chỉ vì hai bữa cơm, Lâm Phong phải làm mọi việc, ngoài ban ngày làm một chân học việc, không, phải nói là tạp dịch cho một cửa hàng chuyên bán đồ cổ thì ban đêm Lâm Phong còn phải đánh máy thuê cho người ta.
Còn bây giờ, Lâm Phong tự tin bản thân không sẽ vì miếng cơm manh áo mà phát sầu, bởi vì đã có hệ thống thần bí trong người. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dựa dẫm vào hệ thống cũng không phải ý hay. Những nhiệm vụ mà nó đưa ra chắc chắn cần lượng lớn tiền tài chống đỡ, chưa nói mình cũng cần tiền để nâng cao tu vi bản thân nữa đây này.
Không thể không nói, tình tiết đến Lâm Phong cũng chán ngấy trong mấy bộ truyện trên mạng là lấy siêu năng lực đi mua rẻ bán đắt gì đó đúng là rắm chó. Nhưng không có cách nào kiếm tiền nhanh hơn mấy cái này.
Lâm Phong ngay từ đầu cũng nảy sinh ý nghĩ này, nhưng muốn nhặt tiện nghi ngoài năng lực cũng cần kiến thức nha. Bởi vậy, Lâm Phong mặc niệm trong lòng, các bạn trẻ kính mến, nếu ngươi còn trẻ thì nên tích lũy thật nhiều kiến thức nha, đừng để như ta có năng lực lại thiếu kiến thức để đi nhặt tiện nghi...
‘Chẳng phải Vương thúc gửi cho mình một đống sách hay sao, thế mà mình quên béng mất!’
Nhắc tới kiến thức, Lâm Phong vỗ trán một cái rồi xoay người đi lấy đống sách mà Vương thúc bắt hắn đọc cả tuần nay nhưng hắn chưa động tới.
Không phải Lâm Phong lười biếng, ngược lại hắn rất yêu thích đọc sách, nhưng mỗi ngày không ở tiệm đồ cổ bận tối mũi thì cũng là đi làm thêm. Về đến nhà thì thân xác rã rời của Lâm Phong lập tức lao lên giường, làm gì còn tâm trí đọc sách.
Vuốt vuốt quyển sách bìa cứng trong tay, Lâm Phong nhìn lướt qua thì thấy nội dung chủ yếu nói về một số kiến thức cơ bản về ngọc khí.
Hơn chục quyển sách mà Vương thúc đưa cho Lâm Phong quả thực là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Trong đó chủ yếu là những kiến thức cơ bản về đồ cổ, một ít điển tích liên quan.
Lâm Phong đọc rất nhanh, hầu như mỗi trang chỉ cần lướt qua là sang trang. Dù tốc độ đọc sách nhanh như vậy nhưng Lâm Phong lại không bỏ sót chữ nào. Đột nhiên Lâm Phong phát hiện khả năng hấp thụ kiến thức của bản thân tăng lên một cách biến thái.
Hơn mười quyển sách, Lâm Phong chỉ dùng thời gian gần một giờ để đọc và ghi nhớ toàn bộ. Quả thật chỉ có thể dùng hai chữ ‘biến thái’ để hình dung. À, tất nhiên không phải là biến thái kiểu ướt át kiểu kia rồi.