Ba năm sau —
Buổi chiều một ngày nghỉ, Giang Tâm Nghiên nhìn thấy ông nội ôm Ngạn Ngạn sắp tròn hai tuổi trở về, nhìn thấy trên tay con trai lại cầm món đồ chơi mới, cô sắp té xỉu rồi.
“Ông nội, không phải con đã bảo ông đừng mua đồ chơi cho Ngạn Ngạn rồi sao?’ Gian phòng nhỏ trên lầu đã sắp chất đầy đồ chơi của tiểu tử này rồi.
“Nó thích cái súng đồ chơi này.” Giang Đông Thành hùng hồn nói.
“Nó đã có rất nhiều súng đồ chơi rồi.”
“Nhưng không có loại này. Cái này sẽ phát ra rất nhiều ánh sáng, tiểu Ngạn Ngạn của chúng ta rất thích, có đúng hay không?”
“Dạ, hì hì…” Tiểu Ngạn Ngạn rất phối hợp gật đầu.
“Tốt lắm, chúng ta đi vào trong thư phòng của ông cố chơi.”
“Được, chơi chơi…”
“Ông nội, ông không mệt sao? Có cần phải nghỉ ngơi trước một chút không?” Cô quan tâm hỏi.
“Không cần.” Giang Đông Thành vui vẻ ôm chắt vào trong thư phòng.
Lúc này, Lê Khang từ trên lầu đi xuống.
“Ông nội và Ngạn Ngạn đã về?” Anh nhớ buổi trưa, ông nội ôm chắt đi gặp gỡ các bạn già.
“Đúng, bây giờ hai người vào trong thư phòng rồi.” Giang Tâm Nghiên cười khẽ. Con trai của cô gần như biến thành nhu yếu phẩm theo bên người ông nội rồi, ông nội đi đâu đều mang nó theo .
“Ông không cần nghỉ ngơi một chút sao?”
“Ông nói không mệt, đợi lát nữa em sẽ đi vào xem là được.” Nói xong, hai vợ chồng ngồi ở phòng khách.
“Khang, ông nội trước đây không phải muốn anh giúp chuẩn bị, nói muốn tái xuất giang hồ, bây giờ thế nào?”
“Thật ra thì đã sớm chuẩn bị xong, chỉ là cuối cùng ông nội quyết định ở nhà với tiểu Ngạn Ngạn. Xem ra so với quyền thế địa vị, sức hấp dẫn của con trai chúng ta lớn hơn, ha ha.” Sau khi con của bọn họ sinh ra, ông nội rất vui vẻ, cả ngày lẫn đêm không phải là mời bạn bè đến nhà, cho người ta nhìn chắt trai bảo bối xuất sắc đáng yêu, nếu không chính là ôm chắt ra ngoài tham gia tụ tập, con trai của anh có thể nói là từ khi bắt đầu quấn tã lót, đã theo ông cố đi khắp nơi “Giao thiệp xã giao” rồi.
“Anh không quan trọng sao?”
“Hả?”
“Em nói, con trai bị ông nội một mình độc chiếm, anh là papa mà không mất mác sao?” Giang Tâm Nghiên cười hỏi.
Nhìn xem, ông xã từ sáng sớm đến bây giờ, đừng nói là ôm, chỉ xem qua mặt con trai mà thôi.
“Không sao, ngược lại anh thích con gái hơn.”
“Anh thích con gái?” Cô hơi ngạc nhiên. (Edit bởi Diễn Đàn Lê Quý Đôn). Trước kia lúc cô mang thai Ngạn Ngạn, bởi vì ông nội vẫn luôn muốn một chắt trai, vì vậy cô cũng không đặc biệt cùng ông xã thảo luận thích con trai hay con gái.
“Không sai, anh muốn có một con gái xinh đẹp giống như em. Khi em còn nhỏ thật sự rất đáng yêu, là cô bé đáng yêu nhất mà anh đã từng gặp.” Lê Khang không chút nghĩ ngợi nói.
Giang Tâm Nghiên bỗng nhiên sửng sốt. “Khang, anh gặp em lúc em còn nhỏ sao?”
Lê Khang không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng. “Khụ, là nhìn hình.”
“Hình? Nhưng em thế nào cảm giác vừa rồi anh nói giống như là nhìn thấy bản thân em…” Nhưng mà cô và anh khi còn nhỏ lại không quen biết. “Anh thật sự thích con gái sao?”
“Đúng, nhưng mà không cần cưỡng ép, có anh đương nhiên sẽ rất vui.” Cô cười cười, kéo tay anh qua đặt lên trên bụng cô.
“Như vậy, anh hãy khẩn cầu ông trời, để cho đứa bé trong bụng em là con gái.”
Anh vui mừng nhìn về phía cô. “Bà xã, em lại mang thai sao?”
“Đúng, chiều hôm qua đã đến bệnh viện xác nhận.” Lại mang thai lần nữa, Giang Tâm Nghiên cũng rất vui vẻ!.
Lê Khang hôn nhẹ cô, bàn tay vẫn vuốt ve bụng của cô, cười vui vẻ nói: “Con gái, con phải ngoan ngoãn ở trong bụng mẹ bình an lớn lên.”
“Con biết rồi.” Giang Tâm Nghiên trả lời thay con gái.
“Đi, đi vào báo cáo với ông nội, để cho ông vui vẻ.”
“Tốt.” Lê Khang đỡ bà xã, cùng đi vào trong thư phòng.
Tương lai, gia đình này sẽ tràn ngập càng nhiều tiếng cười vui vẻ.