Hôn Nhân 88 Tỷ

“Lê Khang!”

Trong bệnh viện, Giang Tâm Nghiên giật mình ở trên giường bệnh, kêu tên Lê Khang theo bản năng.

“Tâm Nghiên, con tỉnh rồi? Con không sao là tốt rồi.” Thiếu chút nữa mất đi cháu gái, Giang Đông Thành không nhịn được hốc mắt đỏ lên.

“Thật tốt quá! Tiểu thư, cô bình an vô sự thật tốt quá.” Chu quản gia cũng vui mừng sắp khóc.

“Bây giờ là ban ngày?” Cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ, lồng ngực vẫn còn cảm thấy vừa ngột ngạt vừa khó chịu.

“Đúng vậy, tiểu thư, cô đã hôn mê đúng một đêm.”

“Lê Khang đâu?” không nhìn thấy Lê Khang, cô hết sức lo lắng. “Ông nội, Lê Khang đâu?”

“Phần đầu của nó bị thương, tối hôm qua bác sĩ đã quấn lại làm phẫu thuật. Chu quản gia mới vừa đi xem, cháu rể vẫn còn đang trong tình trạng hôn mê.” Giang Đông Thành vô cùng cảm ơn Lê Khang đã cứu cháu gái bảo bối của mình. “Ông nghe vợ chồng giám đốc Vương nói, khi phòng bếp xảy ra hỏa hoạn thì bọn họ đã rất nhanh chạy ra khỏi phòng ăn, nhưng Lê Khang lại bất chấp nguy hiểm chạy vào trong đám cháy cứu con, nếu như không có nó, con sợ rằng... Tiểu tử kia thật sự là một nam tử hán, chờ nó tỉnh lại, ông phải đi cám ơn nó.”

“Ông nội, con muốn đi thăm anh ấy một chút.” Không nhìn thấy người, cô không thể yên tâm.

“Tiểu thư, bác sĩ nói cô hít vào một lượng khói lớn, có một chút chấn thương, tạm thời phải nghỉ ngơi nhiều.” Chu quản gia biết cô lo lắng cho Lê Khang, nhưng bây giờ sức khỏe của cô vẫn rất yếu.

“Tôi không sao.”

Không lay chuyển được tiểu thư, Chu quản gia đành phải mượn một chiếc xe lăn, cùng với Giang Đông Thàn đi về phía phòng bệnh của Lê Khang.

Thật khiến người ta không ngờ tới, Lê Khang rốt cuộc đã tỉnh, một bên ngoài Vương Thi Tình và Dương Uy Hàn ra, còn có bác sĩ đang làm kiểm tra cho anh, nhưng vẻ mặt của mọi người rất nghiêm trọng, không biết đã xảy ra chuện gì.

“Lê Khang, anh làm sao vậy?” Giang Tâm Nghiên chầm chậm đứng lên từ trên xe lăn, nhìn thấy đầu anh quấn vải băng màu trắng, lo lắng hỏi.

Lê Khang nghe tiếng nhìn cô, nhưng mà trên mặt lại lộ ra vẻ khó hiểu, giống như không biết cô.

“Bác sĩ, bệnh nhân sao rồi? Vì sao không thể nhận ra chúng tôi?” Vương Thi Tình thấy thế lo lắng hỏi bác sĩ lần nữa, sau khi anh Khang tỉnh lại, lại hỏi cô và anh Uy Hàn là ai, làm cho bọn họ hết sức kinh hãi.

“Anh ta có thể vì bị thương ở đầu mà mất trí nhớ, nhưng tất cả còn phải làm thêm một bước kiểm tra nữa mới có thể xác định được nguyên nhân thật sự.” Bác sĩ theo kinh nghiệm đã trải qua phán đoán.

Tất cả mọi người ở đây khó có thể tin nổi, nhưng tình hình hiện nay bọn họ cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể đợi báo cáo kiểm tra xuất hiện rồi tính tiếp.

Mà Giang Tâm nghiên dù rất lo lắng cho Lê Khang, nhưng thấy anh đã không còn nguy hiểm tính mạng, chỉ có thể yên lặng nghe lời khuyên của ông nội và Chu quản gia quay về phòng bệnh của mình nghỉ ngơi.

Mấy ngày sau, đã có báo cáo kiểm tra, bởi vì Lê Khang bị tấm gỗ rơi trúng đầu, dẫn đến vùng đồi thị bị chấn thương, cho nên khiến anh mất trí nhớ. Loại bệnh giống như vậy, có người sau khi trải qua một khoảng thời gian thì sẽ khôi phục, cũng cần phải có thời gian dài.

Tóm lại khi nào khôi phục trí nhớ, phải xem tình trạng của bệnh nhân, nhưng khoảng thời gian này, tốt nhất là không nên để cho anh bị kích động.

Nhưng sau khi xuất viện Lê Khang bị mất trí nhớ sẽ do ai chăm sóc, Giang Tâm Nghiên và Vương Thi Tình có ý kiến không giống nhau. Vương Thi Tình biết Giang Tâm Nghiên chỉ là cô vợ giả, sợ cô không thật lòng muốn chăm sóc Lê Khang, cho nên không đồng ý để an trở về nhà họ Lê. Mà Giang Tâm Nghiên lại cảm thấy mình phải có nghĩa vụ chăm sóc Lê Khang, bởi dù sao anh cũng vì cô mới bị thương. Hai bên giằng co không có kết quả, cuối cùng bọn họ để cho người trong cuộc quyết định.

“Thư kí Vương, cô nói cô giống như em gái tôi, tôi cũng biết cô lo lắng cho tôi, nhưng nếu tôi đã kết hôn, vậy thì nên để cho vợ của tôi chăm sóc tôi.” Ngoài mất trí nhớ ra, thân thể Lê Khang khôi phục rất tốt, vì vậy hôm nay liền muốn xuất viện.

“Nhưng hai người cũng không phải...” Hiện nay anh Khang mất trí nhớ, Vương Thi Tình không biết nếu nói hai người chỉ kết hôn giả, có thể làm anh bị kích động không?

Nhớ đến bác sĩ đặc biệt căn dặn không thể để anh Khang bị kích động nữa, nếu không trí nhớ có thể sẽ vĩnh viễn không khôi phục được, cô chỉ có thể thỏa hiệp tôn trọng ý kiến của anh.

“Anh Khang, em nói với anh, nếu như anh bị ngược đãi, hoặc là cô ta không chăm sóc tốt cho anh, anh nhất định phải ngay lập tức gọi điện thoại cho em, biết không?”

“Ha ha ha, em gái nhỏ, em đúng là thích lo lắng đấy. Vợ của anh xem ra vừa xinh đẹp lại dịu dàng, làm sao có thể ngược đãi anh? Vợ yêu, em sẽ sao?” Lê Khang cười sang sảng hỏi.

Giang Tâm Nghiên sững sờ nói: “Không biết.”

Sau khi Lê Khang mất trí nhớ, còn mang theo một di chứng khác, đó chính là anh giống như biến thành người khác, nên nói, tính cách của anh đã thay đổi.

Bây giờ anh, trở nên cởi mở nhiệt tình, hơi một tí là cười to giống như vậy, cùng với người thâm trầm chững chạc trước đây tưởng như là hai người. Không chỉ Giang Tâm Nghiên thấy không quen, mà ngay cả Vương Thi Tình và Dương Uy Hàn cũng thế. Bây giờ, mọi người chỉ hi vọng đừng làm cho anh bị kích động nữa, hi vọng anh có thể nhanh chóng khôi phục trí nhớ.

“Anh cảm thấy rất quen thuộc với nơi này, xem ra đây đúng là nhà anh không sai.”

Sau khi về nhà, Lê Khang nhìn chung quanh phòng khách, đưa ra kết luận như vậy.

“Anh ngồi nghỉ ngơi đi, em rót nước giúp anh.”

Giang Tâm Nghiên vào trong bếp rót một ly nước ấm cho anh, “Lê Khang, nước.”

Lê Khang nhận lấy cái ly, nhìn cô. “Vợ à, em đều gọi trực tiếp tên của anh như vậy à, không có tên gọi thân mật sao?”

“Cái này.... Bởi vì anh thích em gọi anh là Lê Khang.” Cô trong cái khó ló cái khôn trả lời.

“Thật sao?” Anh nghĩ, “ Gọi cả tên cả họ, anh không thích.”

“Như vậy.... Em gọi anh là Khang.”

“Vậy cũng không tệ.” Lê Khang hài lòng mỉm cười, ánh mắt say mê nhìn cô.

Cô bị anh nhìn cảm thấy hết sức căng thẳng. “Tại sao anh lại nhìn em như vậy?”

“Anh cảm thấy vợ của anh rất xinh đẹp.”

Mặt Giang Tâm Nghiên ửng đỏ.

“Nào có?”

“Dáng vẻ đỏ mặt, xem ra còn đẹp hơn.” Lê Khang thật sự cảm thấy vợ mình rất xinh đẹp, cũng cảm thấy từ sâu trong lòng mình thật sự rất thích người phụ nữ trước mặt này.

Hôm nay Lê Khang quá mức nhiệt tình, cơ hồ khiến Giang Tâm Nghiên chống đỡ không nổi. “À... Anh vừa mới xuất viện, có muốn đi vào phòng của anh nghỉ ngơi một chút không?”

“Phòng của anh?” Lê Khang dừng lại. “Thế nào? Phòng của chúng ta, còn phân thành của anh hay của em sao?”

Tim Giang Tâm Nghiên đập rất nhanh, trong lòng len lén hít hơi. “À... Trên thực tế, vợ chồng chúng ta chia phòng ngủ. Phòng của anh chính là phòng ngủ chính, mà phòng của em là phòng dành cho khách.”

“Tại sao phải chia phòng ngủ?”

Cô đột nhiên không trả lời được, không biết nên giải thích thế nào mới phải.

“Chẳng lẽ tình cảm của vợ chồng chúng ta không tốt? Cho nên mới chia phòng ngủ?” anh hỏi.

Nhìn khuôn mặt anh tuấn vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt, một tuần trôi qua, cho tới bây giờ Giang Tâm Nghiên vẫn không thể tin Lê Khang đã mất trí nhớ, ngay cả tính cách cũng thay đổi.

Anh thật sự mất trí nhớ sao? Như vậy tính cách có phải là giả bộ không? Thỉnh thoảng, cô sẽ có suy nghĩ như vậy.

Nhưng cô cũng nhớ đến thái độ lạnh nhạt của anh trước khi xảy ra sự việc ngoài ý muốn hôm đó, nếu bây giờ sự nhiệt tình của anh giả, vậy thì kỹ xảo của anh không khỏi quá tốt.

“Bà xã, sao em không trả lời câu hỏi của anh?”

Đôi tay nhỏ bé của cô khẽ nắm chặt. “Thật ra thì vợ chồng chúng ta rất ân ái, chia phòng ngủ là vì anh là một người cuồng công việc, đi sớm về trễ, sợ sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của em, cho nên chúng ta mới chia phòng ngủ.”

“Thì ra là như vậy. Trước kia anh là một người cuồng công việc à?”

Anh thật sự tin sao? Thật tốt quá. Giang tâm nghiên vừa mới thở phào nhẹ nhõm, vậy mà lập tức bị lời nói sau đó của anh hóa đá tại chỗ.

“Vậy thì tốt, anh sẽ không cuồng công việc nữa, từ hôm nay trở đi, em thu dọn trở về phòng ngủ chính.”

“Không, không cần phải nhanh như vậy, anh cũng vừa mới xuất viện.” Cô cảm thấy mình đúng là tự lấy đá đập vào chân.

“Em không muốn ngủ cùng anh?”

“Không phải như vậy...”

“Thật ra em nói chúng ta là đôi vợ chồng ân ái, anh tin, vì hôm qua ông nội đến thăm anh, ông cũng nói với anh như vậy. Ông nói tình cảm vợ chồng của chúng ta rất tốt, mỗi ngày nghỉ chúng ta sẽ trở về bồi ông, còn nói anh vì cứu em mà chạy vào đám cháy, liều chết cũng phải cứu em ra, cho nên, anh tin tình cảm của chúng ta nhất định rất tốt... Chẳng lẽ không đúng sao?”

Trong lòng Giang Tâm Nghiên thở dài. “Em biết rồi, em sẽ dọn về phòng ngủ chính.” Đúng vậy, mỗi khi nhớ đến anh chạy vào trong đám cháy cứu cô, thì cô vô cùng cảm động, thật may anh không sao.

Cho tới bây giờ, cô mới nhìn rõ lòng mình, hoặc là nói cô dám nhìn thẳng vào lòng mình cô có cảm giác rung động với anh. Cô thích anh, cô thích Lê Khang rồi.

Cô rất muốn hỏi anh, tại sao lại bất chấp nguy hiểm chạy tới cứu cô? Rõ ràng chuyện phát sinh ngoài ý muốn trước đây không lâu, biểu hiện của anh cơ hồ làm cô cho rằng anh rất khổ sở khi sống cùng cô.

Nhưng, anh lại xông vào cứu cô, hơn nữa cho dù đầu bị thương, anh vẫn dựa vào nghị lực mạnh mẽ cứu cô ra ngoài. Tại sao anh phải làm như vậy? Thậm chí thiếu chút nữa vì vậy mà mất mạng...

Mặc dù tràn đầy lo lắng, nhưng anh mất trí nhớ, tất cả chỉ có thể đợi đến sau khi anh khôi phục trí nhớ mới có đáp án.

Giang Tâm Nghiên đứng trước gương trong nhà tắm, cảm thấy nhịp tim của mình đập mãnh liệt.

Cô khẩn trương như vậy, tất cả vì lúc ăn tối Lê Khang nói. “Bà xã, chúng ta bao lâu thì làm tình một lần? Tối nay có thể không?”

Từ mấy ngày trước sau khi dọn về phòng ngủ chính ngủ cùng giường với anh, cô cũng đã nghĩ qua nếu như anh muốn làm loại chuyện này, cô có cách cự tuyệt sao? Bây giờ đáp án rất rõ ràng, cô không cách nào cự tuyệt được, vì coi như cô tìm lí do từ chối, vậy còn ngày mai?

Ngày kia? Hoặc là mỗi ngày sau này?

Nhưng, thật sự phải xảy ra quan hệ với anh lần nữa sao?

Lúc này trong lòng cô khẩn trương đến nỗi không nói nên lời, thậm chí là lo lắng, sợ bị anh phát hiện sự trúc trắc của cô, dù sao cô cũng chỉ trải qua một lần mà thôi, chính là “tình một đêm” với anh lần trước.

Hít vào một hơi thật sâu, Giang Tâm Nghiên đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Lê Khang nửa người trên cởi trần đang nằm ở trên giường, tim của cô càng đập nhanh hơn.

Khi cô vừa mới ngồi lên, Lê Khang lập tức nghiêng người, từ phía sau ôm lấy cô vào trong ngực.

“Thơm quá, đặc biệt dùng loại nước hoa này vì anh sao?”

Giang Tâm Nghiên đỏ mặt, không nói gì.

Lê Khang cảm thấy khi anh ôm cô, cơ thể cô cứng ngắc một chút, nhưng cho dù là khẩn trương hay còn có nguyên nhân khác, anh đều không thích cô sợ anh. “Bà xã, mặc dù bây giờ anh mất trí nhớ, nhưng anh cảm giác được mình rất thích em, cho nên em không cần phải sợ anh, anh sẽ không làm tổn thương em.”

Giang Tâm Nghiên giật mình nhìn anh, cảm thấy lời nói của anh rất dịu dàng, rất chân thành. Những ký ức đã mất đi trong trí nhớ của anh, là anh thật sự thích cô sao?

Lê Khang tỉ mỉ vuốt ve mặt cô, sau đó hôn cô. Giống như những lời chân thành anh vừa nói, nụ hôn này cũng rất dịu dàng.

Xem ra anh thật sự mất trí nhớ, vì trước kia anh không hôn cô như vậy. Cô nghĩ thầm.

“Sao vậy? Nụ hôn của anh rất lạ sao?” Anh không hiểu hỏi cô, bởi vì cô lại có thể ngẩn người.

“Không có, chỉ là trước đây anh không hôn em như vậy.”

“Trước đây anh hôn em thế nào?”

“Vô cùng cường thế lại nhiệt tình....” Giang Tâm Nghiên đỏ mặt, vì cô phát hiện mình cư nhiên lại nhớ nụ hôn đó của Lê Khang, khi đó anh sẽ hôn cô đến trong tim phổi đều tràn đầy hơi thở nóng rực nam tính của anh.

Lê Khang thích bộ dạng xấu hổ của cô, không nhịn được hôn cô. “Thì ra bà xã của anh thích anh hôn cường thế một chút, vậy anh cung kính không bằng tuân lệnh.”

Sau khi cởi bỏ quần áo cản trở, ánh mắt anh nóng rực nhìn lướt qua cơ thể tinh khiết xinh đẹp của cô. “Cơ thể của em rất đẹp.”

“Đâu có...”

“Có, thật sự rất đẹp.” Một tay cầm một bên vú mềm mại đầy đặn của cô, anh nhẹ nhàng nhào nặn, môi lưỡi ấm áp thưởng thức bên kia, vừa liếm hôn nụ hoa phấn nộn mê người. Nghe thấy cô phát ra tiếng ngâm khẽ, anh hỏi: “Em thích anh dùng nụ hôn trước đây, hay là cắn?”

“A.” Cô còn chưa trả lời, không ngờ anh lại cắn thật. Mặc dù sức lực không lớn, nhưng giác quan kích thích mãnh liệt khiến cô không chịu được kêu ra tiếng.

“Xem ra em thích như vậy.” Lê Khang cười tà.

Chỉ liếm hôn bộ ngực thôi đã khiến Giang Tâm Nghiên không chịu nổi phải buông tay, càng không cần phải nói đến khi anh đem nụ hôn nhiệt tình chuyển dời đến giải đất mềm mại ở giữa hai đùi cô, mang đến cảm giác giày vò lại khiến cả người tê dại trống rỗng, làm cho toàn toàn thân cô vô cùng kích động run rẩy.

Dục vọng nóng như lửa của người đàn ông đã sớm bộc phát khổng lồ, Lê Khang cố gắng từng chút từng chút một đưa vào trong cơ thể cô, sự chặt chẽ khác thường làm cho anh hít một hơi thật sâu. “Em.... nếu như em không phải là bà xã của anh, anh thật sự hoài nghi em vẫn còn là xử nữ.”

Anh tiến vào vẫn khiến Giang Tâm Nghiên cảm thấy có chút đau đớn, nhưng vẫn tốt hơn so với lần đầu tiên, cuối cùng theo sự xâm nhập của anh, cô thở khẽ một hơi.

“Bà xã, rốt cuộc chúng ta không làm tình bao lâu rồi hả?”

Cô không thể trả lời câu hỏi này của anh, bởi vì bọn họ vốn chỉ làm qua một lần.

“Anh thích cảm giác ở bên trong cơ thể của em, thật thoải mái.” Anh hôn thân hình thẹn thùng đáng yêu, sau đó bắt đầu từ từ co rút.

Theo sự gia tăng tốc độ của anh, hô hấp Giang Tâm Nghiên dồn dập gấp gáp, nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng lên, khi anh cúi đầu hôn cô, cô cũng đưa tay ôm anh, vặn vẹo cơ thể của mình nghênh hợp cùng với tiết tấu của anh.

Khoái cảm tăng lên, cho đến khi cả hai đều đạt đến đỉnh cao của kích tình...

Chủ nhật, Lê Khang lái xe chở Giang Tâm Nghiên cùng nhau trở về nhà họ Giang.

Giang Đông Thành mặc dù không quen vốn là một tiểu tử trầm tĩnh nay lại trở nên cởi mở đáng yêu, nhưng vẫn không nhịn được bắt anh đến thư phòng, chỉ vì mình có mấy dự án đầu tư muốn thảo luận với anh.

Trước đây vì tiểu tử này bị thương nằm viện, ông mới không trực tiếp quấy rầy, muốn để cho anh thoải mái nghỉ ngơi điều dưỡng, nhưng năng lực phân tích thị trường vẫn rất tốt.

“Ông nội, bản kế hoạch này hoàn toàn không được, không có nghiên cứu thị trường, cũng không có tầm nhìn cho tương lai và lợi nhuận khô khan, bản kế hoạch này không đạt yêu cầu.”

Đôi mắt cơ trí của Giang Đông Thành thoáng hiện lên thần sắc giảo hoạt giống như lão hồ ly, thở dài nói: “Thật ra trước khi con bị thương cũng nói qua muốn giúp ông làm một bản thiết kế đầy đủ, đáng tiếc sau đó con lại mất trí nhớ.”

“Oh? Con đã nói muốn giúp ông làm dự án thiết kế?” Lê Khang hỏi.

“Có, đương nhiên có, ông còn gạt con sao? Là con nói muốn giúp ông kiếm một khoản tiền lớn.” Giang Đông Thành gật đầu.

“Vậy cũng tốt. Đưa tài liệu cho con, ba ngày sau con sẽ đưa bản dự án thiết kế cho ông.”

“Thật tốt quá, thật không hổ là cháu rể ngoan của ông, ha ha ha.” Giang Đông Thành cười đến híp cả mắt. Mặc dù cháu rể tính cách không tốt, nhưng chỉ cần kiếm tiền thật giỏi là được rồi.

Đúng lúc này, Giang Tâm Nghiên gõ cửa đi vào. “Ông nội, Khang, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, có thể ra ngoài ăn. Hai người đang nói chuyện gì, cười vui vẻ như vậy?”

“Không có chuyện gì. Được rồi, ra ngoài ăn cơm thôi, nhân tiện uống một ly.”

“Ông nội, sức khỏe của ông không tốt không thể uống rượu, mà Khang bị thương chưa khỏi hẳn, hai người đều không thể uống.” Giang Tâm Nghiên ngăn cản bọn họ.

“Ai ya, chỉ uống một chút thôi.”

“Một chút cũng không được.” Ông nội bị huyết áp cao, tốt nhất là không nên đụng đến rượu.

“Nhưng mà cháu rể nói nó muốn uống một chút.” Giang Đông Thành vội vàng nháy mắt với Lê Khang, hi vọng anh có thể giúp mình thuyết phục.

“Ông nội, thật xin lỗi, lần này cháu không thể giúp ông được. Hay là ngoan ngoãn nghe lời của Tâm Nghiên đi, uống rượu không tốt cho sức khỏe.” Lê Khang cười chuyển hướng sang Giang Tâm Nghiên. “Bà xã, anh rất ngoan nha?”

“Đúng.” Cô cười ngọt ngào tán thưởng anh.

Cho dù không được uống rượu, nhưng nhìn thấy cháu gái và cháu rể tình cảm tốt như vậy, thậm chí còn tốt hơn lúc trước bị thương, Giang Đông Thành cảm thấy rất thỏa mãn. Đương nhiên, ông cũng đợi ba ngày sau nhìn thấy bản thiết kế hoàn mĩ.

Khi bọn họ đi ra khỏi thư phòng, Lê Khang đột nhiên bị một trận choáng váng, Giang Tâm Nghiên vội vàng đỡ anh. “Khang, anh không sao chứ?’

Lê Khang nhìn cô, lắc đầu cười khẽ. “Anh không sao.”

Ăn xong bữa tối, sau khi ông nội về phòng nghỉ ngơi, hai người mới lái xe rời khỏi nhà họ Giang.

Nhưng Lê Khang không lái xe thẳng về nhà, ngược lại đề nghị đi ngắm cảnh đêm.

“Ngắm cảnh đêm? Lần sau đi, vừa rồi không phải anh còn bị choáng sao? Chúng ta đi về nhà nghỉ ngơi trước đã.”

“Choáng váng chỉ là sau khi đầu bị thương thỉnh thoảng sẽ có di chứng, đừng lo, chúng ta vẫn có thể đi ngắm cảnh đêm.” Sau khi thiết lập định vị vệ tinh Lê Khang nói. “Nhưng vừa rồi nét mặt của em có chút kinh ngạc, đừng nói với anh là em chưa từng đi ngắm cảnh đêm.”

“Ừ, bởi vì ông nội không thích em ra ngoài vào buổi tối.”

Anh nhướng mày, hôn cô một cái, cười nói: “Như vậy tối nay, em phải thưởng thức thật tốt.”

Tim Giang Tâm Nghiên đập nhanh hơn, nhìn Lê Khang chuyên tâm lái xe, từ sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn tới một tháng này, anh không những cởi mở, cũng rất nhiệt tình, thường hỡi một tí là hôn cô như vậy. Mà cô cũng phát hiện ra mình không ghét anh như vậy, bởi vì trước đây anh quá kiềm chế.

Nhưng, ngộ nhỡ một ngày nào đó anh đột nhiên khôi phục trí nhớ, có giận cô đã lừa gạt anh không?

Nhưng lúc này có lẽ cô không có thời gian đi lo lắng chuyện sau này, vì hệ thống định vị vệ tinh mất tác dụng, cô và Lê Khang bị lạc ở một con đường trên đỉnh núi không biết tên.

“Khang, chúng ta quay lại đường cũ vừa mới tới là được.”

“Không được nhìn cảnh đêm tuyệt đẹp, em sẽ không thất vọng chứ? Hay là nói, ở đây em cảm thấy sợ hãi?”

“Đi cùng anh, em không sợ chút nào.” Đây là lời thật lòng của cô.

Lê Khang tiếp tục lái xe về phía trước, dừng xe lại ở một chỗ trống giữa sườn núi, hai người xuống xe.

Giang Tâm Nghiên từ trước đến nay chưa từng mạo hiểm như vậy, bốn phía xung quanh không người không xe, lại ở trên núi, nhưng vì có lê Khang ở bên cạnh, cô lại không cảm thấy sợ chút nào.

Bọn họ đứng ở bên cạnh xe, nhìn xuống phía dưới ngắm những ngọn đèn lấp lánh của thành phố.

“Ở đây mặc dù không nhìn được toàn bộ cảnh đêm ở Đài Bắc, nhưng phong cảnh không tồi, bên kia là” Lê Khang chỉ vào một chỗ của Đài Bắc nói.

Cảnh đẹp giờ phút này, giống như tấm bản đồ đẹp đang di chuyển.

“Cảnh đêm của Đài Bắc thì ra lại đẹp như vậy.” Ở trên mạng thường có thể thấy cảnh đêm tuyệt đẹp của các quốc gia, nhưng cô không ngờ cảnh đêm của thành phố Đài Bắc không thua kém một chút nào, cũng tráng lệ cũng rất đẹp.

Sau đó, cô chợt phát hiện đôi mắt của Lê Khang không nhìn cảnh đêm tuyệt đẹp phía trước, cư nhiên lại nhìn cô. “Sao vậy?”

“Anh thấy cảnh đêm cũng không đẹp bằng em.” Anh thâm tình nói.

“Anh không đứng đắn, ngắm cảnh đêm.” Không khỏi làm nũng. (Edit bởi Diễn Đàn Lê Quý Đôn). Bởi vì anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, hại cô cũng không có lòng dạ nào thưởng thức cảnh đêm, vì lời khen ngợi kiên định của anh mà kích động.

Khi anh nhìn cô, cô cũng nhìn lại anh, bây giờ cô thường vì một câu nói hoặc một nụ hôn của anh mà mặt đỏ tim đập dồn dập, đây là cảm giác từ trước đến nay chưa từng có. Ngay cả trước đây ở cùng với anh Tư Phàm, cô cũng không động lòng giống như lúc này, thì ra, đây mới là yêu sao?

Lần đầu tiên, cô sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là yêu.

Nhìn người đàn ông anh tuấn xuất sắc trước mặt, cô nghĩ tới ngày đó trên đường kẻ vạch dành cho người đi bộ đèn giao thông đếm ngược còn tám giây là qua đường, khi đó sở dĩ cô bất động, có lẽ chính là đợi sự xuất hiện của anh.

Nghĩ về điều này, cô không nhịn được cười, đây chính là ông trời cố ý sắp đặt sao?

Lê Khang bị nụ cười xinh đẹp của cô mê hoặc, lần trước anh hôn cô, mà cô cũng đáp lại anh, hai người hôn rất nhiệt tình, mức độ kịch liệt một chút cũng không thua lúc trước khi Lê Khang bị mất trí nhớ và phát sinh quân hệ với cô đêm đó.

Giang Tâm Nghiên dựa lưng vào bên cạnh xe, cảm thấy hơi thở nóng rực của người đàn ông, thân hình cao lớn không ngừng đè ép cùng cọ xát về phía cô, sau đó, cô nhận ra sự gắng gượng của anh. “Khang, anh...”

“Vào trong xe đi.” Sau khi Lê Khang mở cửa xe, đem thân thể mềm mại của cô đặt vào bên trong ghế sau của xe.

“Khang, ở đây lúc nào cũng có thể có xe đi qua...”

“Sẽ không có xe đến, trừ khi có người cũng giống như chúng ta, lạc đường.”

Cô không nhịn được cười, anh thấy có cơ hội có thể lợi dụng, lập tức bắt đầu chăm chỉ làm việc, hai người lần đầu tiên thể nghiệm sự chấn động trên xe.

Không suy nghĩ về tương lai anh có thể khôi phục trí nhớ, cũng không có chuyện giao dịch, giờ phút này, cô chỉ biết, cô yêu anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui