Edit: Diệp Lưu Cát
"Ông không nói gì với cháu hết."
Thần Ngàn Ấm rút tay ra khỏi tay anh, bình tĩnh trả lời.
Mộ Diễn Đình không tin, ánh mắt thâm thúy gắt gao, chăm chú nhìn cô:"Cô bé, không được nói dối."
"Cháu không nói dối."
Thần Ngàn Ấm nở nụ cười khó coi, thành thật lên tiếng:"Hôm nay đi thi tâm trạng không tốt, chuyện này không liên quan tới ông nội."
Thực ra, nói một cách nghiêm túc, chuyện này hoàn toàn không liên quan tới ông nội, mặc dù lời nói của ông có chút khó nghe, nhưng xét cho cùng điều khiến cô khổ sở vẫn là anh không thương cô, mà cô lại không có khả năng thẳng thắn cùng anh xác thực rõ, bởi vì cô không dám và cũng vì cô sợ...
Mộ Diễn Đình biết rõ năng lực của Thần Ngàn Ấm, cho nên câu trả lời của cô khiến anh có chút nghi ngờ:"Cháu thi không tốt? Tại sao?"
Thấy sự chú ý của anh chuyển sang cô, ánh mắt Thần Ngàn Ấm u ám, giải thích:"Cháu làm đến nửa bài thi thì đột nhiên đau bụng, nên đã nộp bài thi trước. Chú, cháu rất vô dụng phải không, tại thời điểm quan trọng lại để tuột mất."
Dứt lời, cô cúi đầu, cơ thể gầy lộ rõ vẻ cô đơn.
Mộ Diễn Đình đau lòng ôm chặt cô, đưa tay xoa đầu cô trầm giọng an ủi:"Đừng nghĩ nhiều như vậy, đau bụng không phải chuyện có thể kiểm soát."
"Nhưng... cháu bỏ lỡ cơ hội vào trường Đại học Bắc Kinh."
Tưởng tượng đến việc này, cô liền cảm thấy thất vọng.
Mộ Diễn Đình nhẹ nhàng vỗ lên bả vai cô:"Sẽ không bỏ lỡ, yên tâm."
Thần Ngàn Ấm kiên cường đưa mắt nhìn anh:"Chú không phải muốn giúp cháu đi cửa sau chứ? Kỳ thi của trường đại học này tương đương với kỳ thi quốc gia, nghe nói thi viết không qua, cho dù có là tổng thống, cũng không có cách lén nhận người, chú không cần lãng phí thời gian."
Mộ Diễn Đình khẽ liếm môi:"Tổng thống làm không được, không có nghĩa là chú làm không được."
"Thực sự chú có thể?"
Thần Ngàn Ấm tỏ vẻ hoài nghi.
Mộ Diễn Đình chớp mắt, giả vờ mất hứng:"Thế nào? Cháu xem thường chú?"
"Không có, cháu không muốn chú phải vất vả mà thôi."
Thần Ngàn Ấm thiệt tình nói.
Mộ Diễn Đình lại nói:"Chuyện nhỏ, chờ thông báo nhập học."
"..."
"Được rồi, vui vẻ mau đi ngủ."
Anh vừa nói, vừa đưa tay nhéo má cô, đáy mắt đều là cưng chiều.
Chỉ tiếc, tâm trạng cô bối rối, không chú ý tới.
Vào phòng, Mộ Diễn Đình lấy quần áo đi tắm rửa, còn Thần Ngàn Ấm lên giường nằm, ép mình nhắm mắt.
Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, cơ thể cô sớm mỏi mệt, nhưng trong đầu càng lúc càng suy nghĩ, khiến cô lăn qua lăn lại không cách nào ngủ được.
Nghe tiếng cửa phòng tắm mở ra, biết anh đã xong, không muốn anh nhìn thấy tâm tư, cô lập tức quay người làm bộ ngủ.
Mộ Diễn Đình lau tóc đi tới, nhìn cô ôm chăn ngủ say, anh không khỏi cúi người, giúp cô đắp chăn lên.
Màn đêm yên tĩnh, tiếng hít thở đều đều của cô như truyền tới tai, khiến động tác của anh vô thức dịu dàng vài phần.
Thần Ngàn Ấm kìm nén kích động, không dám nhúc nhích, khuôn mặt nhăn nhó.
Tưởng cô không ngủ ngon, Mộ Diễn Đình nhịn không được đưa tay vuốt ve mày đẹp của cô, sau đó, hôn nhẹ lên trán cô một cái.
Không nghĩ anh hôn trộm mình, cả người Thần Ngàn Ấm mơ hồ, nhưng cô vạn lần không đoán được, tiếp theo, cư nhiên anh còn hôn môi cô.
Oanh....
Đây thực sự không phải phong cách của anh, cô đang nằm mơ phải không?