Edit: Diệp Lưu Cát
Cô không tin Mộ Khiếm Hoa có thể biết trước được tương lai, tính toán sau khi Mộ Duệ Trạch lớn lên "không phải cô thì không cưới", thật vớ vẩn.
Đồng ý là chỉ vừa mới điều chỉnh lại cảm xúc, nhưng lúc này Mộ Khiếm Hoa trả lời rất tự nhiên, hoàn toàn nhìn không ra có điểm nói dối:"Sau khi dì sinh Duệ Trạch, thân thể có vấn đề không có cách nào mang thai lần nữa. Mà khi lớn lên cháu rất dễ thương, dì vừa nhìn thấy cháu, hận không thể mang cháu về nhà làm con gái. Bất quá, Duệ Trạch ầm ĩ muốn lấy cháu làm vợ, tuy là lời nói còn trẻ con nhưng suy nghĩ này rất chín chắn, vì thế dì liền ủng hộ. Về phần thân thế gia đình, chẳng lẽ cháu cho rằng, Mộ gia cần quan hệ hôn nhân sao?"
"Cái này..."
Bà nói như vậy, Thần Ngàn Ấm nhất thời nghẹn giọng.
Có lẽ là cô quá nhạy cảm chăng?
Thực ra nghĩ lại, trên người cô có cái gì để bọn họ toan tính đâu?
Có lẽ giống như lời Mộ Khiếm Hoa nói, cô lớn lên có chút đáng yêu đi?
Thần Ngàn Ấm không vướng vào vấn đề này quá lâu, cũng không biết Mộ Khiếm Hoa là cố ý hay vô ý, cư nhiên còn nói:"Tất nhiên, Mộ gia cũng không phải không cần quan hệ trong hôn nhân, mà cái này phải tùy thuộc vào từng người, ví dụ như Diễn Đình là người thừa kế, chủ gia đình trong tương lai, được thừa hưởng toàn bộ tài sản, nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của gia đình kết hôn với người môn đương hậu đối, có thể giúp đỡ em ấy. Trong vấn đề này, Diễn Đình không có lựa chọn nào khác, nếu không, sẽ bị lấy đi quyền thừa kế."
"Thật vậy sao? Trong hôn nhân, chú không có quyền quyết định?"
Thần Ngàn Ấm cố gắng kìm nén bất an trong lòng, giọng run rẩy hỏi.
Dù cô có che dấu, thì vẫn bị Mộ Khiếm Hoa phát hiện:"Dường như cháu quan tâm chuyện này?"
"Không có."
Thần Ngàn Ấm vội vàng phủ nhận, cười gượng nói:"Cháu chính là cảm thấy đáng thương thay cho chú, hôn nhân cả đời cũng không thể tự quyết định."
"À!"
Mộ Khiếm Hoa cắn môi cười lạnh:"Có gì đáng thương? Diễn Đình giống như chiếc máy làm việc máu lạnh, chỉ sợ đến chết, cũng không biết tình yêu là gì."
Thần Ngàn Ấm:"..."
Cô rất ít tiếp xúc với Mộ Khiếm Hoa, căn bản không nghĩ tới, trong lòng Mộ Khiếm Hoa lại mang anh so sánh với máy móc, lời nói còn tràn đầy khinh bỉ và chán ghét...
Ai, bà là chị của anh, sao có thể cư xử như vậy?
Khoảnh khắc này, Thần Ngàn Ấm vô cùng đau lòng, đột nhiên muốn gặp anh, ôm anh một cái.
Mộ Khiếm Hoa không biết Thần Ngàn Ấm che dấu tâm tư, lời nói của bà với Thần Ngàn Ấm là có mục đích, cũng là muốn cảnh báo cô an phận, đừng mơ tưởng tới Mộ Diễn Đình.
"Cho nên, dì nói nhiều như vậy, hẳn cháu đã hiểu, trong lòng dì thật sự hy vọng cháu và Duệ Trạch ở cùng một chỗ. Đi Châu Phi đi, dì đã đặt vé máy bay cho cháu rồi, ngày mai bắt đầu lên đường."
Giọng nói cưỡng ép của Mộ Khiếm Hoa vang lên, cắt ngang suy nghĩ của Thần Ngàn Ấm.
Thần Ngàn Ấm liếc nhìn bà một cái, thật là mệt mỏi lên tiếng:"Dì, nếu cháu thích Duệ Trạch, chẳng sợ lên núi cao xuống biển lửa cháu đều sẽ đồng ý đi theo anh ấy, nhưng cho tới bây giờ, cháu vẫn chưa từng thích anh ấy, dì yêu cầu như vậy không phải gây khó khăn cho cháu sao?"
Mộ Khiếm Hoa lại tự nhủ nói:"Con dì xuất sắc như vậy, cháu còn không hài lòng chỗ nào? Dì biết cháu không chán ghét thằng bé, hơn nữa tình yêu có thể bồi dưỡng, cháu coi như làm việc tốt, đi Châu Phi cùng thằng bé một thời gian, không chừng không quá vài ngày, liền thích thằng bé."
Thần Ngàn Ấm lắc đầu, dứt khoát cầm túi xách đứng lên:"Xin lỗi, cháu phải sống cuộc sống của mình, thật sự không có cách nào đồng ý."
Dứt lời, cô cũng không quay đầu lại đi thẳng ra ngoài.
Cô còn chưa đi được mấy bước, đã bị Mộ Khiếm Hoa gọi lại.