Edit: Diệp Lưu Cát
"Sẽ không."
Mộ Diễn Đình cố ý nói, đồng thời có chút mong chờ phản ứng của cô.
Thần Ngàn Ấm giống nhau nhìn thấu tâm tư của anh, mặt tươi cười nói:"Chú không đến cũng không sao. Nếu cháu thực sự qua bên đó học, mỗi tháng cháu sẽ trở về gặp chú một lần, bất quá, lộ phí đi đi lại lại do chú chi trả nhé."
Mộ Diễn Đình:"..."
"Cô bé, từ khi nào cháu khôn khéo như vậy?"
"Đó là..."
Thần Ngàn Ấm dào dạt đắc ý:"Ở cùng người nào đó trong một thời gian dài, cũng phải học được sơ sơ chứ."
"À."
Mộ Diễn Đình cười nhẹ ra tiếng:"Có lẽ chú nên thu học phí?"
Thần Ngàn Ấm lớn mật duỗi tay trước mặt anh, đùa giỡn nói:"Cháu không có tiền, có mỗi cái mạng nhỏ này, chú lấy đi, haha."
Mộ Diễn Đình cầm bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô, chợt nhớ tới chuyện gì đó, không khỏi hỏi:"Nhẫn đâu? Khi nào thì thiết kế xong?"
"..."
Thần Ngàn Ấm hơi ngẩn người, phút chốc trong đầu bùng nổ, trời ạ, cô cư nhiên quên mất việc này...
Cô là đầu heo sao? Thiết kế nhẫn cưới, chuyện quan trọng như vậy có thể quên?
Thảm thảm, nếu như anh biết cô không để tâm, chắc chắn sẽ đuổi cô về A thị mất.
Không nên không nên, cô tuyệt đối không thể thừa nhận.
Nghĩ vậy, ánh mắt Thần Ngàn Ấm lóe lên, lập tức nói:"Rất nhanh sẽ có."
"Thật sự?"
Mộ Diễn Đình nhìn cô, có chút không tin.
Thần Ngàn Ấm nhanh chóng cười cười:"Đương nhiên, cháu lừa chú làm gì chứ?"
"Vậy tại sao chú không thấy cháu vẽ?"
"Vì..."
Thần Ngàn Ấm nháy mắt, đột nhiên nhanh trí:"Cháu muốn cho chú một bất ngờ, nếu như để chú xem bản phác thảo rồi, chẳng phải sẽ mất vui sao, đúng hay không?"
Ha ha, cô thật thông minh, quả thực quá thông minh.
"Ừmm."
Mộ Diễn Đình hiểu rõ gật đầu.
Nghĩ đến chuyện này tạm thời qua, Thần Ngàn Ấm lặng lẽ thở phào một hơi, ai ngờ, lại nghe anh nói:"Bố Luân Đặc, cha đẻ của kim cương sẽ tới Bắc Kinh vào ngày mai, chú sẽ mời ông ấy dùng bữa tối, đến lúc đó, cháu cùng đi."
"Cái gì? Chú muốn dẫn cháu đi gặp cha đẻ của kim cương?"
Thần Ngàn Ấm trừng lớn mắt, có chút thụ sủng nhược kinh.
"Thế nào? Cháu không muốn đi?"
"Đương nhiên không phải. Cháu cầu còn không được."
Thần Ngàn Ấm vội vàng trả lời.
Bỏ qua nhân vật cấp cung trong ngành công nghiệp trang sức sang một bên không nói, nghĩ đến có thể cùng anh đi đến cuộc hẹn, cô thực sự hạnh phúc.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Thần Ngàn Ấm không khỏi cong lên, khuôn mặt tràn ngập vui vẻ.
Nhưng mà, nụ cười chưa được 2 giây liền cứng đờ...
"Lúc đó, cháu nhớ mang bản thiết kế đưa cho ông ấy."
Bố Luân Đặc là kỹ sư kim cương đứng đầu thế giới, nhẫn cưới của cô và anh tất nhiên phải tìm người tốt nhất tạo ra.
Thần Ngàn Ấm nghe vậy, chỉ cảm thấy đầu trống rỗng, trong lòng không khỏi kêu khổ.
Oa oa, sớm biết vậy cô đã không nói dối, hai ngày, cô làm sao có thể đưa ra bản thiết kế thỏa đáng đây?
Nhất thời thích đào hầm, lấp hầm hai hàng nước mắt rơi, khóc một dòng sông.
____
Thần Ngàn Ấm vốn nghĩ mọi chuyện sẽ tốt đẹp, ở phòng làm việc chờ anh cùng về, nhưng đột nhiên chuyện nhẫn cưới nảy sinh giữa chừng, cô làm sao có tâm tình cờ đợi. Cô hận không thể ngay lập tức về nhà vẽ bản thiết kế, ngây người một lát, liền tạm biệt anh về nhà.
Rời khỏi công ty, cô mới nhớ tới, vừa rồi bị anh chuyển hướng, quên nói giúp cho Mộ Duệ Trạch, cái này... làm thế nào để nói với Mộ Khiếm Hoa bây giờ?
Cô mím chặt môi, lấy điện thoại di động, đã thấy Mộ Khiếm Hoa chủ động nhắn tin.