Edit: Diệp Lưu Cát
"Xin chào, dì Khiếm Hoa! Thật ngại, hôm nay chú phải họp, không rảnh để gặp cháu, chuyện của Duệ Trạch, cháu nhất định sẽ tìm cơ hộ nói với chú ấy."
Đợi một hồi, không thấy Mộ Khiếm Hoa trả lời tin nhắn, Thần Ngàn Ấm đơn giản cất điện thoại vào trong túi sách, đi tàu điện ngầm tới chỗ để xe gần quán cà phê Red Hat.
Cô lái xe trở về biệt thự, Mộ Khiếm Hoa mới trả lời:"Càng sớm càng tốt."
"Vâng."
Thần Ngàn Ấm bất đắc dĩ gửi tin đi.
Lúc này, lại có tin nhắn mới đến, nhưng lần này là wechat.
Cô vừa mở liền thấy hơn 10 tin nhắn, tất cả đều là của Trầm Nghệ gửi tới.
【 Ngàn Ấm, xuất hiện! 】
【Ngàn Ấm, mau xuất hiện cho lão nương! 】
【Ngàn Ấm, nói rõ cho mình biết, đã nhập học rồi, đột nhiên cậu chạy tới Bắc Kinh làm gì? 】
【Mình phải mua vé máy bay tới Bắc Kinh thật sao?】
【Mình không quen với Bắc Kinh, cậu sẽ đón mình chứ? 】
【Này, tại sao không trả lời? 】
【Chết đâu rồi? 】
.....
Nhìn tin nhắn đòi mạng tràn ngập sức sống, trong đầu Thần Ngàn Ấm hiện lên khuôn mặt xinh đẹp, phô trương của cô bạn cùng phòng, cô không khỏi phì cười ra tiếng.
Có người trời sinh chính là như vậy, luôn mang theo cảm giác vui vẻ trong lời nói, ngay cả khi nói những lời không hay ho buồn bực, đều khiến người khác phải ôm bụng cười lớn.
Trong lòng Thần Ngàn Ấm, Trầm Nghệ chính là một người cởi mở, hồn nhiên như vậy, cô có siêu năng lực khiến người ta vui vẻ.
Thần Ngàn Ấm nhanh chóng đánh chữ trả lời.
【 Thực xin lỗi, vừa mới có việc bận, quên không trả lời cậu. 】
【Thực sự xảy ra rất nhiều chuyện, chờ cậu đến Bắc Kinh, chúng ta gặp mặt nói chuyện. 】
【 Bất quá, hai ngày tới mình có việc quan trọng phải hoàn thành, ngày kia cậu hãy tới Bắc Kinh được không? 】
Ai, cô bi thương giải quyết bản thiết kế, khẳng định không có thời gian gặp Trầm Nghệ, cho nên chỉ có thể để cô ấy hoãn chuyến bay.
Sau một loạt tin nhắn, Trầm Nghệ rất nhanh trả lời: 【Ok, mình đi xử lý nốt chuyện ở A thị, đến lúc đó gặp cậu ở Bắc Kinh. 】
【 Ừm, nhớ cậu quá đi. 】
【Me too! 】
_____
Nói chuyện cùng Trầm Nghệ xong, Thần Ngàn Ấm mới đẩy cửa xe xuống xe.
Vừa vào nhà, cô liền chạy nhanh về phòng vẽ bản thiết kế, bất tri bất giác vẽ đến tám giờ tối, dì Thẩm nói với cô, Mộ Diễn Đình đã trở về.
Không dám để anh nhìn thấy bản thiết kế mới được một nửa, Thần Ngàn Ấm mang cất vào tủ khóa lại, rồi đứng dậy.
Thần Ngàn Ấm vươn vai xuống lầu, Mộ Diễn Đình đã ngồi ở trước bàn cơm chờ cô, làm cô bất ngờ chính là trong phòng ăn còn có một người đàn ông.
Đối phương thực trẻ, thoạt nhìn kém vài tuổi so với Mộ Diễn Đình, có khuôn mặt tuấn tú yêu nghiệt, đôi mắt hoa đào hơi nheo lại, liễm diễm phong tình vô hạn.
Đáng tiếc, tuy đẹp trai, nhưng vừa nhìn liền không thể tin cậy.
Trong đầu Thần Ngàn Ấm vừa mới đánh giá đối phương, đối phương liền vẫy tay thân thiện về phía cô, vui mừng nói:"Chị dâu, rốt cục chúng ta cũng gặp mặt."
Chị dâu?
Nghe cách gọi ấn tượng sâu sắc như vậy, Thần Ngàn Ấm lập tức nhớ ra hắn là ai, không phải là người trong video lúc chiều sao.
"Xin chào."
Cô nở nụ cười khéo léo nhất, dáng người thướt tha đi đến bên cạnh Mộ Diễn Đình ngồi xuống.
"Chị dâu, em là Hạ Liên Tôn, 22 tuổi, người đàn ông độc thân hoàng kim. Nếu chị dâu thấy ai xinh đẹp mỹ nữ giống chị, nhớ giới thiệu cho em nhé."
Hạ thiếu gia mười năm như có một ngày bắt đầu diễn xuất, chào hàng bản thân.
Thần Ngàn Ấm buồn cười, đang muốn lên tiếng trả lời, liền nghe anh nhà mình lạnh lùng nói:"Muốn tìm phụ nữ xinh đẹp, trực tiếp tới sở mai mối. Đừng làm phiền cô ấy."
Hạ Liên Tôn ủy khuất gào khóc kêu la:"Anh quá đáng quá đi. Em không thể tìm cách làm quen chị dâu sao?"