Edit: Diệp Lưu Cát
Dùng xong bữa sáng, Mộ Diễn Đình đến công ty, còn Thần Ngàn Ấm ở nhà vẽ nốt bản phác thảo thiết kế.
Tối mai, cô phải đưa bản thảo cho Bố Luân Đặc, tính ra cô chỉ còn một ngày, phải nhanh lên mới được.
Thần Ngàn Ấm trốn ở trong phòng chăm chỉ thiết kế, hơn mười tiếng đồng hồ cuối cùng cũng hoàn thành bản thảo, chẳng qua, vẫn không hài lòng.
"Haz, cảm giác thiếu chút gì đó."
Nhìn chăm chú vào cặp nhẫn trên giấy, Thần Ngàn Ấm lẩm bẩm.
Thực ra, dựa theo tiêu chuẩn của một số người, như vậy đã là một tác phẩm hết sức xuất sắc rồi, nhưng đối với Thần Ngàn Ấm mà nói, đây là chiếc nhẫn duy nhất trong cuộc đời cô, có ý nghĩa rất quan trọng, không thể làm đơn giản.
Ngay sau đó, Thần Ngàn Ấm lại cầm bút lên sửa, cô mải mê đến mức Mộ Diễn Đình đứng ở phía sau lúc nào cũng không hay.
Trong chốc lát, Mộ Diễn Đình kiên nhẫn đợi, thấy cô vẫn không phát hiện ra mình, anh lên tiếng cắt ngang:"Còn chưa xong sao?"
"Ai? Chú?"
Thần Ngàn Ấm bị dọa nhảy dựng, cẩn thận che đi cảm xúc, tức giận liếc nhìn anh:"Chú vào mà không lên tiếng."
"Là cháu không để ý."
Mộ Diễn Đình vừa nói, vừa cầm bản thiết kế lên xem.
Điều gây chú cho anh là một cặp nhẫn đôi phong cách thời thượng mà đơn giản, các chi tiết tinh tế, mỗi nét vẽ được khắc họa chính xác, vừa nhìn đã khiến người ta thấy sự thanh lịch, thuần khiết.
Mà đặc biệt hơn đó là trên mặt nhẫn các mảnh kim cương được ghép thành một khối với hai chữ "A" và "Đ", có thể xem chúng như sự hợp nhất, anh có em, em có anh, giống như dấu ấn khắc sâu vào sinh mệnh của đối phương...Advertisement / Quảng cáo
"Không tồi."
Mộ Diễn Đình tự đáy lòng tán thưởng.
Thần Ngàn Ấm được khen có chút ngượng ngùng:"Nó có thể tốt hơn, nhưng trong thời gian ngắn, cháu không tìm được cảm hứng."
"Không hài lòng?"
Mộ Diễn Đình trầm giọng hỏi.
"Vâng."
Thần Ngàn Ấm thành thật gật đầu, sau đó nhìn về phía anh:"Chú thì sao?...Chú có ý kiến gì không?"
Mộ Diễn Đình cầm bản thiết kế xem một lần nữa, đột nhiên đáy mắt xẹt qua vài tia sáng:"Có."
Thần Ngàn Ấm nghe vậy, đôi mắt nhất thời sáng ngời:"Chú mau nói mau nói, cháu cần ý tưởng của chú, nhất định rất hữu dụng."
Giọng nói đầy ngưỡng mộ của cô khiến người đàn ông kích động rất lớn, Mộ Diễn Đình khẽ cắn môi, nghiêm túc nói với cô:"Mang hai chữ trên mặt nhẫn đổi lại, nhẫn nam là chữ "A", nhẫn nữ là chữ "Đ", như vậy sẽ càng thêm ý nghĩa."
"Đúng rồi, tại sao cháu không nghĩ ra."
Thần Ngàn Ấm vỗ trán bừng tỉnh, rốt cuộc cũng hiểu được mấu chốt thứ cô không hài lòng.
"Chú nhỏ, chú thực sự rất thông minh. May mắn chú không đi làm nhà thiết kế, nếu không người khác sẽ sống thế nào đây."
"Haha."Advertisement / Quảng cáo
Mộ Diễn Đình bị cô chọc cười, nhịn không được đưa tay xoa đầu cô:"Ít huyên thuyên, mau xuống dưới ăn cơm."
"Tuân mệnh!"
Vấn đề được giải quyết, mặt mày Thần Ngàn Ấm mừng rỡ, thậm chí bộ dạng còn chào anh theo nghi thức quân đội.
Ai ngờ chào không tốt, lại bị anh lấy động tác không đạt tiêu chuẩn ra giáo huấn một hồi.
"Chú nhỏ, có phải chú tiếc nuối bởi vì ngày xưa không đi làm sĩ quan huấn luyện, cho nên bây giờ mới muốn huấn luyện cháu đúng không?"
Cô không nói nên lời hỏi anh.
Mộ Diễn Đình nhìn cô, thích thú nói:"Nếu đây là điều cháu muốn, chú liền đáp ứng."
Thần Ngàn Ấm lập tức giơ hai tay chữ x:"No!"
"Cái gì?"
Thấy cô từ chối, khuôn mặt tuấn tú của anh hơi trầm xuống, đáy mắt xuất hiện tia nguy hiểm.
Trong lòng Thần Ngàn Ấm run rẩy, vội vàng sửa miệng:"Ý cháu là nếu chú là huấn luyện viên của cháu, thực sự tài năng xuất chúng, haha..."
Nhìn, cô muốn sống như vậy, thỏa đáng thỏa đáng.
______
Truyện không drop đâu nhé, chỉ là mình rất rất bận nên không thể edit liên tục được, sẽ cố gắng nhanh hơn một chút! ^^