Edit:Diệp Lưu Cát
Thần Ngàn Ấm bị hành động trẻ con của anh chọc cười:"Tại sao chú lại như vậy? Cháu mặc kệ, chú uống ly này rồi, cháu lại càng muốn."
Dứt lời, cô đưa thẳng tay cướp lấy, ai ngờ Mộ Diễn Đình nhanh hơn giơ ly nước lên cao, cô thấy hơn anh nhiều như vậy, với không tới.
Thần Ngàn Ấm không còn cách nào khác, trừng lớn mắt nhìn anh:"Chú..."
Khóe môi Mộ Diễn Đình khẽ cong lên, mang theo chút xấu xa cười nhạo:"Nói cháu chân ngắn còn không thừa nhận?"
"Chân dài thì giỏi lắm sao? Cũng chỉ biết khi dễ người già yếu, hừ, người xấu!"
"Người già yếu? Cháu già ở chỗ nào?"
Mộ Diễn Đình chớp mắt nhìn cô.
Thần Ngàn Ấm dõng dạc trả lời:"Cháu yếu đuối, phụ nữ yếu đuối, chú biết không?"
"Không nhìn ra."
"Chú..."
Thần Ngàn Ấm cắn môi, đột nhiên ánh mắt sáng lên, đáy mắt nhanh chóng xẹt qua tia gian xảo.
Ngay sau đó, cô làm bộ khuất phục, nhìn Mộ Diễn Đình nói:"Được rồi, cháu uống trà long nhãn, táo đỏ, đưa cho... A..."
Thần Ngàn Ấm còn chưa nói xong, bỗng gót giầy chệch trái, cả người ngã thẳng xuống đất.
Advertisement / Quảng cáo
Mộ Diễn Đình thấy thế, lập tức nắm lấy tay cô.
Mà giây phút cô sắp ngã xuống lại nhanh chóng được bàn tay thon dài kéo trở lại. Tất nhiên thừa dịp anh không chú ý, cô rất nhanh cướp lấy ly đồ uống lạnh trong tay anh.
"Haha"
Thần Ngàn Ấm cầm ly nước nhảy ra xa, nhìn anh đắc ý.
"A..."
Mộ Diễn Đình khẽ cười một tiếng, không hề bị lừa mà tức giận, vẻ mặt còn có chút cưng chiều:"Như vậy liền vui vẻ."
"Tất nhiên."
Cô vừa cười tủm tỉm, vừa đưa ống hút lên miệng, nhẹ nhàng hút một ngụm:"Oa oa, là trà Ô Long cháu yêu thích nhất."
Mộ Diễn Đình:"..."
Đó ống hút của anh đã dùng qua, cô là quên hay không ngại?
Ánh mắt Mộ Diễn Đình thâm trầm, cố ý đề cập:"Ly này chú vừa mới uống."
Vốn tưởng sắc mặt của cô sẽ thay đổi, nào có thể đoán được, cô lại thản nhiên trả lời:"Cháu biết, cháu lại không chê nước miếng của chú."
Trong lòng Mộ Diễn Đình khẽ động, ánh mắt nhìn cô trầm hẳn đi:"Vậy... hôn thì sao?"
Advertisement / Quảng cáo
"Cái gì?"
Thần Ngàn Ấm hơi giật mình, kịp phản ứng, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn hồng đến bên tai.
Cô cúi đầu, xấu hổ nói:"Cũng... không chê rồi."
Không chỉ không chê, quả thực cô rất thích, nhưng mà, những lời này cô không dám nói, rất mất mặt.
Bất quá, hiện tại cũng giống như mất mặt vậy.
A, làm sao bây giờ? Nếu không chạy trước rồi hãy nói.
Nghĩ vậy, cô tính xoay người chuồn đi, cũng không chờ cô bước một bước, Mộ Diễn Đình từ phía sau ôm lấy eo nhỏ của cô.
"Chú?"
Trái tim Thần Ngàn Ấm run lên, theo bản năng quay người lại, lúc này, ánh đèn nê ông bên bờ sông mập mờ, làm nổi bật đôi mắt xinh đẹp khác lạ của cô.
Mộ Diễn Đình nhanh lấy lại tinh thần, thấy đôi môi nhỏ nhắn hồng như anh đào của cô khẽ động, hấp dẫn mê người, anh nhịn không được liền cúi xuống hôn.
Lúc này đây, anh không chỉ chạm nhẹ một cái, mà anh ôm lấy cô, thân hình cao lớn dính sát vào người cô, bá đạo chiếm lấy sự ngọt ngào thuộc về cô.
Thần Ngàn Ấm ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cùng anh hôn sâu hơn. Cô cũng không kìm được lòng đáp lại, giống như đứa trẻ ham học, vụng về mà hôn anh.
Đáy lòng Mộ Diễn Đình mềm mại rối rắm, thậm chí đã nghĩ muốn hôn lâu hơn một chút, nhưng rốt cuộc đây là nơi công cộng mặc dù không có người, anh vẫn phải luyến tiếc từ bỏ.
Thần Ngàn Ấm thở hổn hển, vùi đầu vào lồng ngực anh, nũng nịu trách:"Đều tại chú, tại chú, nếu như bị người ta nhìn thấy, cháu sao còn mặt mũi gặp mọi người."