Edit: Diệp Lưu Cát
"Nếu như vậy, tại sao phải nghĩ nhiều? Ở lại là được."
Trầm Nghệ nhanh chóng cho cô câu trả lời.
Cô làm việc luôn hấp tấp, rất ít khi nghĩ trước nghĩ sau, có người giúp đỡ thật dễ chịu.
"Haha."
Thần Ngàn Ấm cười khẽ hai tiếng:"Mình đã nói chắc chắn cậu sẽ khiến mình ở lại. Nhìn đi, bị mình nói trúng rồi phải không?"
Trầm Nghệ hừ một tiếng, hùng hồn trả lời:"Không phải vì muốn tốt cho cậu sao? Trên thế giới, không có mối quan hệ nào thắng được không gian và thời gian, tình yêu xa khó có thể kéo dài, mà tất nhiên mình không hy vọng cậu vì một lý do nào đó mà bỏ lỡ cuộc hôn nhân vất vả mới có này. Oa, khổ tâm của mình, cậu sao có thể hiểu được."
Trầm Nghệ nói xong, còn ra vẻ ủy khuất ôm ngực gào khóc.
"Phốc"
Thần Ngàn Ấm khóe miệng không tự giác cười lớn, chợt nghe Trầm Nghệ tiếp tục nói:"Mình biết cậu lo lắng, cậu cho rằng đi cửa sau vào Đại học Bắc Kinh sẽ không ngóc đầu lên được sao? Kỳ thật, chuyện này có gì mất mặt đâu? Cậu cũng không phải kém cỏi, vô dụng, ngược lại là người phụ nữ tài năng nổi tiếng. Đại học Bắc Kinh nên cảm thấy vinh dự khi có một sinh viên như cậu. Dù sao, nếu không phải bị đau bụng trong kì thi, mình khẳng định cậu thi tốt hơn bất kì ai."
"Haz, cậu quá đề cao mình."
Advertisement / Quảng cáo
Thần Ngàn Ấm hơi nhướn mày nói.
"Nào có? Dù sao trong lòng mình, cậu là người giỏi nhất."
Trầm Nghệ vừa nói, vừa đưa tay ôm bả vai cô:"Nếu cậu muốn cho Mộ Diễn Đình có cái nhìn khác về cậu, thì mỗi lần đạt được học bổng hạng nhất, không phải được rồi sao? Đại học Bắc Kinh là trường đại học hàng đầu ở Trung Quốc, so với trường nghệ thuật gì đó cũng không kém nhé."
Thần Ngàn Ấm:"..."
Được rồi, đến bây giờ, cô không thể không thừa nhận, khả năng thuyết phục của Trầm Nghệ quả thực đỉnh, lòng của cô bắt đầu bị lay chuyển.
Trầm tư một lát, cuối cùng, Thần Ngàn Ấm gật đầu:"Được, mình nghe lời cậu."
Không ngờ cô lại quyết định nhanh như vậy, Trầm Nghệ bị dọa nhảy dựng:"A, mình chỉ thuận miệng nói, cậu thực sự không suy nghĩ nữa? Cậu vẫn nên suy nghĩ kỹ một chút đi."
Thần Ngàn Ấm nhìn Trầm Nghệ, giọng nói vô cùng nghiêm túc:"Không cần, mình suy nghĩ kỹ rồi. Mình muốn ở lại Bắc Kinh, mình muốn đạt hỏng bổng hạng nhất, mình phải ở bên cạnh Diễn Đình, cùng chú bồi dưỡng tình cảm. Bây giờ mình muốn gọi cho chú ấy..."
Dứt lời, cô vội vàng cầm điện thoại gọi ngay cho anh.
Trầm Nghệ không khỏi cắn môi cười, thuận tay tìm một cái gối ôm vào trong ngực, vẻ mặt bát quái nghe Thần Ngàn Ấm gọi điện thoại.
Mộ Diễn Đình đang ở văn phòng nghe Âu Minh báo cáo công việc, đột nhiên điện thoại vang lên, nhìn thấy tên Thần Ngàn Ấm, anh không chút do dự bấm nghe.
Advertisement / Quảng cáo
"Đến đón bạn cháu rồi sao?"
"Vâng, cháu đang ở nhà."
Thần Ngàn Ấm gật đầu, sau đó hỏi:"Chú, cháu có làm phiền chú không?"
Khi cùng nói Mộ Diễn Đình chuyện, cô luôn vô tình dịu dàng hơn một chút, không lẽ đây là điểm chung của các cô gái khi đứng trước đàn ông? Bản thân cô không phát hiện, nhưng Trầm Nghệ nghe được rành mạch.
Mộ Diễn Đình trầm giọng:"Sẽ không. Cháu nói đi."
"Cái kia..."
"Cái gì?"
"Chú à, nếu... nếu cháu muốn học ở Bắc Kinh, chú thực sự có cách giúp cháu nhập học sao?"
Thần Ngàn Ấm có chút ngượng ngùng lên tiếng.
Mộ Diễn Đình nghe vậy, ánh mắt thâm thúy xuất hiện vài tia vui vẻ:"Quyết định rồi sao?"
Nghe giọng nói mềm mại xen lẫn ôn nhu của anh, trái tim cô bỗng đập chậm nửa nhịp, trong lúc nhất thời, không kìm được lòng buộc miệng nói:"Vâng, không muốn rời xa chú."