Edit: Diệp Lưu Cát
Ngay sau đó, cảm giác ấm áp trên môi tràn tới, Thần Ngàn Ấm đỏ mặt vùng lên, chán ghét, sao có thể đụng chạm như thế? Trầm Nghệ và Âu Bạch còn ở đây.
Sợ bị hai người chê cười, theo bản năng Thần Ngàn Ấm nghĩ muốn rút lui, nhưng mà người đàn ông này không cho cô cơ hội, anh khéo léo đưa tay giữ cằm cô, lưỡi tham lam dò xét đi vào.
Ưm, anh...
Thần Ngàn Ấm trừng lớn mắt, đôi mắt đen rõ ràng tràn đầy xấu hổ, cô đưa tay đẩy anh ra nhưng căn bản là không được.
Huhu, thật mất thể diện, không chừng còn bị Trầm Nghệ trêu ghẹo cả đời.
Mộ Diễn Đình xấu xa, sao có thể làm vậy.
Thấy cô không chuyên tâm hôn môi, Mộ Diễn Đình nhíu mày, anh khẽ cắn môi cô giọng khàn khàn nói:"Ngoan, nhắm mắt lại."
Thần Ngàn Ấm lắc mạnh đầu, không dám nhìn về phía trước, giọng nhẹ phản đối:"Không được, có người."
"Chú đã để tắm ngăn lên, bọn họ không nhìn thấy được."
Mộ Diễn Đình thản nhiên giải thích.
"Cái gì? Chú..."
Thần Ngàn Ấm thiếu chút nữa sụp đổ.
Oa, như vậy không phải là giấu đầu lòi đuôi sao? Thảm rồi, cho dù hai người không làm gì nhưng chắc chắn sẽ bị nghi ngờ, cái này nhảy sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Cô khóc không ra nước mắt, nhưng trong lòng tâm trạng lại rất tốt, thừa dịp cô không chú ý, môi mỏng của anh lại hạ xuống, chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của cô.
Mềm mại, ngọt, mùi vị giống kẹo, khiến cho người ta dễ dàng nghiện, mà anh cũng không ngoại lệ.
Mộ Diễn Đình triền miên hôn cô, đột nhiên trong đầu lóe lên một suy nghĩ, nếu cô là độc dược, anh cam tâm tình nguyện nuốt xuống...
Rốt cục nụ hôn dài cũng chấm dứt, Thần Ngàn Ấm ghé vào ngực anh, xấu hổ đánh vào anh:"Chán ghét, chán ghét, chán ghét chú."
Mộ Diễn Đình khẽ cười, để mặc cô đánh, vẻ mặt tất cả đều là sủng nịch.
Giúp nàng chỉnh lại tóc xong Mộ Diễn Đình mới đem tấm chắn hạ xuống,
Thần Ngàn Ấm nghĩ sẽ bị ánh mắt của Trầm Nghệ trêu đùa, ai ngờ, nha đầu kia cùng Âu Bạch vẫn mải mê nói chuyện, một chút cũng không để ý cô.
Cô thầm nghĩ, từ đầu đến cuối Trầm Nghệ không phát hiện cô và anh ở trên xe làm chuyện xấu sao?
Bất quá, lần sau sẽ không để chuyện này tái diễn.
Nghĩ vậy, Thần Ngàn Ấm nhịn không được trừng mắt nhìn Mộ Diễn Đình, không cẩn thận phát hiện anh đang cắn môi, hình như đang cười.
Hôn cô, anh thực vui vẻ sao?
Đáy lòng nhất thời ngọt ngào, lúc này hơi thở của cô đều có hương vị ngọt ngào, về phần mặt mũi sớm bị bỏ trên chín từng mây.
"Này, Ngàn Ấm, cậu có nghe thấy Âu Bạch nói không? Bộ phim truyền hình 《 ma lực nữ vương 》 có buổi thử vai vào ngày mai, đúng lúc mình muốn thử."
Trầm Nghệ quay đầu, cao hứng phấn chấn nhìn Thần Ngàn Ấm nói.
Thấy sắc mặt của Trầm Nghệ bình thường, Thần Ngàn Ấm lặng lẽ thở phào, vui vẻ trả lời:"Vậy đi thử nha, mình đi cùng cậu."
"Được được, mình thích vai diễn số 2, lại có thể đánh, quả thực đúng với yêu cầu của mình."
Trầm Nghệ vui mừng tự luyến.
Thần Ngàn Ấm:"..."
Thần Ngàn Ấm từng đọc qua cuốn tiểu thuyết ấy, vai diễn số hai rõ ràng là một con rồng lửa, Trầm Nghệ chọn vị trí cho bản thân, khụ khụ, rất thô bạo.
____
Thần Ngàn Ấm chọn ở lại Bắc Kinh, Mộ Diễn Đình giao cho Âu Minh sắp xếp càng sớm càng tốt, không ngờ, ngày hôm sau trở lại công ty, thấy Âu Minh ngập ngừng vào phòng làm việc báo cáo:"Thực xin lỗi giám đốc, Hiệu trưởng Bắc Kinh từ chối nhận Thiếu phu nhân, còn nhờ tôi chuyển lời đến giám đốc."
Mộ Diễn Đình trầm ngâm một lúc, giọng lạnh đi:"Nói!"