Edit: Diệp Lưu Cát
"Không, cháu không có căng thẳng."
Thần Ngàn Ấm vội vàng phủ nhận, phát hiện chính mình có điểm giấu đầu hở đuôi, nhanh chóng nói sang chuyện khác:
"Chú đến thành phố A khi nào?"
Mộ gia, gia thế đứng đầu Trung Quốc, tại thành phố A còn có công ty riêng nên Mộ Diễn Đình thỉnh thoảng đều ghé qua.
"Đêm qua."
Mộ Diễn Đình nhàn nhạt trả lời, lại tiếp tục nói: "Chuyện của cháu, chú đã biết."
Anh nói làm cho lòng Thần Ngàn Ấm lo lắng, trong chốc lát rốt cuộc khẩn trương đứng lên, cô sợ anh cũng như những người khác, cho rằng là cô làm hại mẹ.
Nhìn thấy đáy mắt cô lóe lên sự lo lắng hỗn độn, Mộ Diễn Đình vẻ mặt khó hiểu, không đợi cô mở miệng, liền đứng lên:
"Ăn xong bữa sáng, chú liền đưa cháu trở về."
Dứt lời, anh đi lướt qua cô, để lại bóng lưng cao kiên cường.
Nhìn thấy tấm lưng rộng của anh, Thần Ngàn Ấm nhịn không được buột miệng nói:
"Chú tin tưởng cháu đúng không?"
"... "
Mộ Diễn Đình không trả lời, chân dừng lại vài giây, tiếp tục bước về phòng.
Thần Ngàn Ấm không khỏi nhếch môi nở nụ cười. Đối với anh cô hiểu rõ, nếu không tin, anh sẽ không để ý đến cô như vậy. Thấy được điều này, khiến lòng lòng cô hết sức an tâm. Cô ngây ngốc tại chỗ hơn nửa ngày, một giọng nữ điềm đạm vang lên:
"Tiểu thư, tôi đã làm khô những thứ trong vali, nếu còn cần cái gì, tiểu thư có thể bảo tôi a."
Thần Ngàn Ấm theo lời nói nhìn lại, trước mắt là một phụ nữ khoảng 50 tuổi, thoạt nhìn mặt mũi hiền lành, thực dễ dàng làm cho người ta sinh ấn tượng tốt.
"Dì là..."
"Tôi là người giúp việc theo giờ ở đây, tiểu thư có thể gọi tôi là dì Lý." Người phụ nữ nhìn thấu những nghi ngờ của Ngàn Ấm liền mỉm cười giới thiệu.
"Thật tốt, cám ơn dì Lý."
Thần Ngàn Ấm cười cười, lúc này mới đem hành lý kéo về phòng. Ban đầu, cô còn nghi ngờ có phải Mộ Diễn Đình đã thay đồ cho mình hay không, nhưng hiện giờ nhìn thấy dì Lý mọi thứ như được gỡ bỏ, khẳng định là dì đã giúp cô thay đồ.
Mười phút sau, Thần Ngàn Ấm mặc chiếc váy màu xanh lam, buộc tóc thành đuôi ngựa, khuôn mặt trắng mịn không chút phấn trang điểm, bước ra ngoài.
Mộ Diễn Đình cũng đã thay quần áo, ngồi trước bàn ăn, chậm rãi dùng cơm.
Thần Ngàn Ấm bước tới bàn ăn, nhẹ nhàng ngồi xuống, cầm lấy chiếc bánh sandwich và cắn một miếng, do dự một lát liền nói:
"Chú, cháu không trở về Thần gia."
"Không muốn làm sáng tỏ mọi chuyện?"
Mộ Diễn Đình nhướn mày, trong ấn tượng của anh, cô gái nhỏ này chính là không sợ trời không sợ đất, từ khi nào trở nên nhút nhát như vậy?
Thần Ngàn Ấm nhẹ nhàng lắc đầu:
"Không cần."
Dù sao cũng không cần giải thích, cô hôm qua cái gì cũng đã nói, đã cố gắng hết sức nhưng không ai chịu tin vậy tại sao phải lãng phí sức lực nữa? Chỉ cần chú tin cô, vậy đủ rồi.
Mộ Diễn Đình nhìn cô, không nói gì.
Dùng xong bữa sáng, Mộ Diễn Đình có việc ra ngoài, trước khi đi anh dặn Thần Ngàn Ấm ở nhà chờ anh. Thần Ngàn Ấm "Dạ" một tiếng, nhưng anh đi rồi không lâu sau liền thu dọn hành lý rời đi. Đây là nhà cửa anh, bất luận thân phận của cô có như nào cũng không thích hợp ở đây quá lâu. Hơn nữa, cô không thể để mọi phiền toái liên lụy đến Mộ Diễn Đình.
*****
Ngoại ô, nhà Thần gia.
Thần Vệ Tùng đang ở phòng khách phân loại trà, liền thấy quản gia Trung mỉm cười đến báo: "Ông chủ, thiếu gia của Mộ gia đến, xe vừa mới tiến vào cổng."
"Thật sao? Hiếm khi Mộ gia tới, nhanh cho người pha trà."
"Vâng, thưa ông chủ." Quản gia hạ thấp người lui ra.
Thần Vệ Tùng vừa nghe Mộ Diễn Đình đến, vô cùng cao hứng.