Edit: Diệp Lưu Cát
"Đúng vậy. Nếu bạn chứng minh được những lời của Tô phu nhân là sai, chúng tôi nhất định sẽ đem quán quân trao lại cho bạn."
Lần này, người lên tiếng là một phụ nữ trẻ ngồi ở hàng ghế đầu tiên, có thể thấy địa vị không thấp.
Thần Ngàn Ấm liếc nhìn tên ở vị trí, mới biết, đây là Lục Lệ Sa biên tập viên nổi tiếng của tạp chí thời trang LIKE.U
Lục Lệ Sa vừa dứt lời, lại có thêm một số nói theo:"Biên tập viên Lục nói đúng, cô mau đưa bằng chứng. Như vậy, tài năng của cô mới không bị lãng phí."
Thần Ngàn Ấm nghiêm túc trả lời:"Cảm ơn ý tốt của mọi người, nhưng tôi quyết định chờ Tô phu nhân giải thích trước, hơn nữa..."
Nói đến đây, đột nhiên cô dừng lại, nhìn mọi người xung quanh:"Như công ty JR đây, chỉ mới nghe từ một phía đã đưa ra kết luận. Tôi hoàn toàn không hiểu giải thưởng của công ty có ý nghĩa gì, nhưng bây giờ, với tôi nó không còn giá trị."
"Cô..."
Không nghĩ cô dám nói ra những lời này, Kiều Thư Vân giận đến tái mặt:"Cô không biết xấu hổ! Để tôi xem cô lấy bằng chứng ở đâu, lại dám ngông cuồng như vậy? Mà cho dù cô thực sự bị oan, JR cũng không làm việc với người như cô."
Thần Ngàn Ấm quay đầu lại nhìn Kiều Thư Vân, cười nhẹ một tiếng, thẳng thắn hỏi:"Giám đốc Kiều, hình như cô có thù oán với tôi? Mà tôi lại không biết, mình đã đắc tội gì với cô."
"Tôi có thù oán với cô? Haha, Thần tiểu thư thật biết nói đùa."
Kiều Thư Vân nhếch mép cười lớn, giọng chứa đầy ẩn ý.
Thần Ngàn Ấm là người có tài năng trong thiết kế, không thể khinh thường. Nhìn tác phẩm dự thi và chiếc váy sau khi được sửa, đủ để chứng tỏ rằng Kiều Thư Vân không phải đối thủ của cô trong tương lai...
Kiều Thư Vân trong lòng đang lo lắng, mà Thần Ngàn Ấm không muốn tiếp tục tốn thời gian ở nơi này, cô liền đem micro đưa lại cho Luna. Sau đó, rời đi, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Cô vừa đi khỏi, cả hội trường lại xôn xao.
Mọi người tiếp tục bàn tán về Thần Ngàn Ấm, không ai để ý đến việc trao giải tiếp theo. Kiều Thư Vân thấy thế, tức giận xiết chặt tay.
Thần Ngàn Ấm, tôi và cô không đội trời chung!
Ngoài Kiều Thư Vân, còn có Tô Ngôn Phỉ và Thần Tâm Ngữ, cũng bị Thần Ngàn Ấm làm cho tức giận không hề nhẹ. Đặc biệt, khiến Thần Tâm Ngữ không kịp trở tay, dù sao sau chuyện này, nếu thực sự Thần Ngàn Ấm có bằng chứng, cô cùng mẹ nhất định sẽ thê thảm.
- ------
Sau khi rời khỏi khách sạn, cả người Thần Ngàn Ấm thả lỏng, mọi sự kiên cường đều biến mất.
Lúc này, gió chỉ thổi nhè nhẹ, nhưng trong lòng Thần Ngàn Ấm lại giống như rơi vào hầm băng, lạnh đến thấu xương.
Cô một mình đi trên đường, chân vô cùng đau nhức, lại không biết mình đang đi đâu, may mắn phía trước có chiếc ghế dài, liền qua đó ngồi nghỉ.
Suy nghĩ chuyện vừa xảy ra, giống như một giấc mơ, hoàn toàn không có một chút chân thật.
Cô vẫn không tin được, người mẹ nuôi lớn cô, lại muốn hủy hoại thanh danh của cô...
Là vì một người đàn ông sao?
20 năm... 20 năm tình cảm của cô với mẹ, đều bị vứt bỏ...
Cô không nghĩ muốn giành Mộ Duệ Trạch với Thần Tâm Ngữ, cái gì cũng không muốn, nhưng tại sao bọn họ không buông tha cho cô?
Hốc mắt đỏ lên, Thần Ngàn Ấm cố gắng cười nhưng cuối cùng vẫn không kìm được lòng, nước mắt từ từ rơi xuống.
Không được khóc! Không được khóc!
Cô nhanh chóng lấy tay lau đi nước mắt, đột nhiên, trước mặt xuất hiện một chiếc khăn tay.