Edit: Diệp Lưu Cát
Khuôn mặt Thần Ngàn Ấm rũ xuống:"Vâng, cháu không thể để bà ấy làm xấu danh dự của mình."
Mộ Diễn Đình suy nghĩ một chút, nói:"Để Âu Bạch đi cùng."
"Không cần phiền phức như vậy."
Thần Ngàn Ấm không chút do dự từ chối:"Cháu nghĩ mình có thể giải quyết tốt."
"Thật sao?"
"Vâng."
Cô gật đầu, giọng nói vô cùng chắc chắn.
Mộ Diễn Đình thấy thế, không nói cái gì thêm, nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc cô:"Chú phải trở về Bắc Kinh một thời gian. Trong thời gian đó, nhớ chăm sóc bản thân thật tốt."
"..."
Ánh mắt Thần Ngàn Ấm xuất hiện tia lưu luyến.
Cô sao có thể quên, Bắc Kinh mới là nhà của anh...
Xem ra, dù kết hôn nhưng mọi chuyện so với trước đây đều giống nhau. Một năm, cô chỉ được gặp anh vài lần.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thần Ngàn Ấm có chút không vui.
Ăn xong cơm trưa, Mộ Diễn Đình đưa cô về nhà, sau đó đi thẳng đến sân bay.
Ngôi nhà lớn như vậy, lại chỉ có một mình cô.
Ngày đầu tiên đăng kí kết hôn, chú rể liền bỏ cô dâu đến thành phố khác, thử hỏi có ai khổ sở như cô không?
Nhưng nghĩ lại, cô yêu Mộ Diễn Đình, có thể gả cho anh, thực sự rất may mắn.
Trong lòng Thần Ngàn Ấm thoải mái hơn một ít, sớm khôi phục lại sức lực.
Sau khi rời khỏi Thần gia, vì vấn đề thân phận, cô đành im lặng chịu mọi ủy khuất. Nhưng hiện tại, có Mộ Diễn Đình cho cô cảm giác an toàn, nên cô bắt đầu tìm lại mình của trước đây, kiên cường, mạnh mẽ.
Hơn bốn giờ chiều, chuông cửa vang lên, hóa ra là Mộ Duệ Trạch.
"Duệ Trạch, sao anh ở đây?"
Qua chuông cửa màn hình, Thần Ngàn Ấm thấy Mộ Duệ Trạch đứng trước cửa hai tay đút túi quần, nhất thời cô có chút kinh ngạc.
Mới qua một đêm, Thần Ngàn Ấm liền trở thành cô của hắn, nếu hắn biết được, chắc chắn khó có thể chấp nhận.
Dù Thần Ngàn Ấm không có tình cảm với Mộ Duệ Trạch, nhưng cô cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với hắn, nhất là trong thời điểm này.
"Tới tìm em."
Mộ Duệ Trạch nhìn qua màn hình trả lời cô.
Lúc này, Thần Ngàn Ấm mới nhớ tới phải mở cửa:"Mời vào."
"Cảm ơn."
Mộ Duệ Trạch gật đầu nhìn cô, bước chân vào nhà.
Trong nhà, Thần Ngàn Ấm dọn dẹp sạch sẽ không có một hạt bụi, giống y như phong cách của Mộ Diễn Đình.
Mộ Duệ Trạch quan sát phòng khách một vòng, thuận miệng hỏi:"Chú đâu? Không ở nhà sao?"
"Mấy ngày nay, tôi đã không gặp chú."
Thần Ngàn Ấm không muốn để lộ quan hệ của cô với Mộ Diễn Đình, nên cô giả vờ như họ không thân thiết lắm, cho dù ở chung một nhà.
"Vậy sao."
Mộ Duệ Trạch không yên lòng trả lời. Sau đó, hắn ngồi xuống ghế, ánh mắt mập mờ thăm dò:"Tối hôm qua, tôi đi lấy xe, quay lại đã không thấy em. Em đi đâu?"
"Tôi..."
Thần Ngàn Ấm sững sờ, chợt nhớ tới, tối qua cùng anh triền miên cả đêm, đáy mắt xẹt qua tia lo lắng, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh nói:"Trong người có chút khó chịu, nên tôi đến bệnh viện."
"Em xảy ra chuyện gì? Bác sĩ nói như thế nào?"
Mộ Duệ Trạch giả vờ lo lắng hỏi, trong lòng lại cảm thấy yên tâm, đến bệnh viện là tốt rồi, ít nhất cô không gặp nguy hiểm.
"Bác sĩ nói tôi uống thứ gì đó không nên uống, phải ở lại bệnh viện điều trị một đêm mới được về."
Thần Ngàn Ấm nhíu mày trả lời.
Cô không phải muốn nói dối hắn, nhưng chuyện này, vạn lần cũng không thể nói ra ngoài."
Mộ Duệ Trạch nghe vậy, cũng không hỏi thêm nữa.
"Đúng rồi, Ngàn Ấm. Em sống chung với chú có thể rất bất tiện, em có muốn chuyển ra ngoài không?"
Hôm nay, hắn đến tìm cô, ngoài việc xác định cô không xảy ra chuyện gì, còn có mục đích khác là muốn cô chuyển nhà.