Edit: Diệp Lưu Cát
"Chuyển ra ngoài?"
Thần Ngàn Ấm trừng lớn mắt, lời nói của Mộ Duệ Trạch khiến cô hoảng sợ.
Mộ Duệ Trạch mỉm cười:"Đúng vậy. Tôi có một căn hộ ở A thị, em đến sống cùng tôi, không cần làm phiền chú."
Dù Mộ Diễn Đình ít khi ở A thị, nhưng không thể chắc chắn rằng Mộ Diễn Đình đối với cô không nảy sinh tình cảm, một nam một nữ sống chung, hắn vô cùng lo lắng.
Thần Ngàn Ấm thẳng thắn từ chối:"Tôi sẽ sớm quay lại trường học, chú cũng không thường xuyên ở nhà, hẳn là không phiền. Cảm ơn ý tốt của anh."
"Vậy... Tùy em."
Không thể thuyết phục cô, Mộ Duệ Trạch có chút không vui, nhưng cũng không vì thế thể hiện ra bên ngoài, mà vẫn giữ nụ cười dịu dàng.
Vốn định ở lại thêm một lát, ai ngờ, có điện thoại gọi đến, hắn phải lập tức rời đi.
Mộ Duệ Trạch vừa ra khỏi nhà, Thần Ngàn Ấm nhịn không được thở phào một hơi. Nghĩ tới, mối quan hệ của cô và anh không thể mang ra ánh sáng, trong lòng cô nặng trĩu, đáy mắt dâng một loại cảm xúc không nói lên lời.
Nếu bị Mộ gia phát hiện bọn họ kết hôn, nhất định sẽ có chuyện lớn xảy ra, mà như vậy anh cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Hừm, làm thế nào đây? Hiện tại, giấu kín chuyện này là cách tốt nhất.
_____
Buổi chiều hôm sau, Thần Ngàn Ấm vừa bước xuống tầng, đã thấy một chiếc Bentley màu trắng dừng trước mặt, cửa xe hạ xuống, Âu Bạch ngó đầu ra, mỉm cười:"Tiểu thư, giám đốc bảo tôi đến đón cô."
Dù bị Thần Ngàn Ấm từ chối, nhưng Mộ Diễn Đình vẫn để Âu Bạch đến đón cô. Nghĩ tới điều này, Thần Ngàn Ấm vô cùng hạnh phúc, khẽ mỉm cười bước lên xe.
Cô vừa thắt dây an toàn, vừa nghe Âu Bạch nói:"Thần tiểu thư, cô đi gặp bà già xấu tính, tôi có thể đi cùng không?."
"Hả, bà già xấu tính...haha"
Lời nói của Âu Bạch khiến Thần Ngàn Ấm không nhịn được cười lớn, lông mày cong lên:"Không cần, anh ở bãi đỗ xe chờ tôi là được rồi."
"Được."
Âu Bạch có chút thất vọng, hắn còn muốn giúp cô trút giận mà.
Ba mươi phút sau, xe dừng trước cửa quán trà Quế Uyển.
Tô Ngọc Liên chưa tới, Thần Ngàn Ấm chọn một phòng, cô nói với người phục vụ vài câu, liền đi vào.
Khoảng năm phút sau, Tô Ngọc Liên chậm rãi đi tới. Tuy nhiên, bên cạnh bà còn có Thần Tâm Ngữ.
Hai người vừa vào cửa, người phục đã đến xác nhận:"Xin chào, bà có phải Thần phu nhân không?"
"Đúng."
Tô Ngọc Liên không chút để ý trả lời, đưa mắt nhìn xung quanh.
Quán trà rất lớn, đồ dùng hết sức cổ kính và tinh tế, khẳng định chi phí không rẻ. Thần Ngàn Ấm chọn nơi này, không lừa bà chứ?
"Người bà muốn tìm đang ở phòng số 5, mời đi theo tôi."
Giọng nói của phục vụ cắt dứt dòng suy nghĩ của Tô Ngọc Liên, bà bình tĩnh lấy lại tinh thần, lạnh lùng gật đầu, cầm túi xách thanh lịch đi về phía trước.
Thần Tâm Ngữ cũng nhanh chóng đuổi theo, cuối cùng cũng đến phòng số 5.
Đẩy cửa ra, mùi hương của trà phảng phất.
Thần Ngàn Ấm ngồi bên trong, đang đưa tay khuấy khuấy ly trà, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, khiến người ta cảm thấy một loại cảm giác bình yên.
Bình yên cái chết tiệt! Rõ ràng là một đứa con gái ngang tàn.
Trong lòng Tô Ngọc Liên thầm rủa một tiếng, xụ mặt đi vào.
Thần Tâm Ngữ đi bên cạnh, khóe môi khẽ nhếch lên lộ rõ vẻ khinh thường.
Thần Ngàn Ấm ngẩng đầu, đáy mắt có chút ngạc nhiên, cô thật không nghĩ, Tô Ngọc Liên sẽ đưa Thần Tâm Ngữ đi cùng.
Hai người rất nhanh lại gần Thần Ngàn Ấm, Tô Ngọc Liên trực tiếp mở lời trách móc:"Tôi không tìm cô tính sổ chuyện của Ngôn Phỉ, cô lại dám ngang ngược muốn gặp tôi? Nói, rốt cuộc có chuyện gì?"