Edit: Diệp Lưu Cát
Thần Ngàn Ấm không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy. Chú đến Thần gia, nhưng lại muốn cô cưới Mộ Duệ Trạch? Đây...
"Cái gì làm sao bây giờ? Dù Ngàn Ấm trở về nhà, cũng xứng với Mộ gia sao? Chỉ cần nghĩ đến bởi vì cô ta mà con phải chịu khổ ở bên ngoài, mẹ đây trong lòng đau như cắt tựa như... "
Là mẹ nuôi Tô Ngọc Liên của cô, lời nói của bà làm cho Thần Ngàn Ấm kinh ngạc. Cô không nghĩ tới mẹ nuôi lại đem chuyện tráo đổi thân phận đổ toàn bộ lên người mình.
" Mẹ, vì giúp con lấy lại hôn ước, còn tính làm chuyện đó? Đừng như vậy, con sẽ đau lòng."
" Đứa ngốc, chỉ cần con có thể gả vào Mộ gia, mẹ chịu khổ một chút cũng không sao."
************
Nghe cuộc đối thoại của bà và Tâm Ngữ, cơ thể Thần Ngàn Ấm cảm giác lạnh đến chân không thể đứng vững. Đây là sự thật, để lấy lại hôn ước với Mộ gia, họ sẽ trở về diễn một vở kịch lớn. A, may mắn cô đến đây, nếu không vẫn ngu ngốc sẽ tin họ. Cố nén cảm xúc muốn lao vào trong, Thần Ngàn Ấm nắm chặt bàn tay nhanh chóng ra khỏi bệnh viện. Nhớ tới mẹ nuôi trước kia đối với cô vô cùng cưng chiều, không thể không cảm thấy mình bị chế nhạo. Hoá ra cô đã không còn huyết thống họ, nghĩ đến chính mình không chịu nổi kích động này... Có một số việc càng nghĩ càng đau lòng, cô lắc đầu không muốn nghĩ tới, đột nhiên một chiếc xe Bentley màu xám bạc dừng lại bên cạnh. Cửa xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt quen thuộc, nhìn đến, Thần Ngàn Ấm càng đau lòng. Rốt cuộc, cô chỉ là một cô gái bình thường, không có khả năng sẽ cùng người nhà Mộ gia kết hôn, thật đau nhưng cô cho dù có đau như thế nào cũng sẽ không ở trước mặt anh thể hiện ra. Vì thế, cô giấu đi ánh mắt, hướng tới anh mỉm cười:
"Chú như thế nào lại ở đây? Thật trùng hợp a."
Mộ Diễn Đình liếc nhìn nàng một cái, thấy nụ cười ngọt ngào, đã đem chính lửa giận lúc đầu giảm đi: "Không trùng hợp. Lên xe."
Cô không nghĩ sẽ lên xe, nhưng lời nói của anh mang theo tức giận, do dự cuối cùng vẫn là mở cửa vào xe. Xe rất nhanh rời đi, nhìn cảnh đường phố nhộn nhịp, ánh mắt cô hiện lên chút bối rối, nhịn không được hỏi anh: "Nghe nói, chú buổi sáng tới Thần gia, yêu cầu cháu trở về thực hiện hôn ước?"
"Đúng." Mộ Diễn Đình không hề phủ nhận
Thần Ngàn Ấm liếc nhìn, thấy vẻ mặt anh như cũ, trong lòng cảm giác bất an, âm thanh nhẹ đi:
"Thực cảm ơn, đã coi trọng cháu, nhưng đối tượng hôn ước này vốn không phải cháu, cháu không thể thực hiện, hy vọng chú sẽ hiểu."
Không ngờ đến cô lại cự tuyệt, Mộ Diễn Đình nghiêng đầu nhìn cô, lúc này nắng chiếu vào, dừng trên khuôn mặt thanh tú của cô, khiến vẻ mặt lộ rõ bất an.
"Thân phận là vấn đề? Không cần lo lắng."
Thần Ngàn Ấm trong lòng như có lửa, xiết chặt hai tay:
"Là cháu không muốn cùng Duệ Trạch kết hôn, cháu đối với hắn không có tình yêu nam nữ."
"Cháu không thích Duệ Trạch?" Mộ Diễn Đình ánh mắt kinh ngạc.
Trong nhận thức của anh, Ngàn Ấm cùng Duệ Trạch có hôn ước, sớm hay muộn cũng sẽ ở cùng nhau, bởi vậy anh chưa bao giờ nghĩ tới cô lại không thích Mộ Duệ Trạch.
"Đúng vậy" Thần Ngàn Ấm thẳng thắn trả lời.
Mặc dù không biết tại sao Mộ gia chọn cô thực hiện hôn ước, nhưng nhiều năm trước, cô đã nói rõ ràng với Mộ Duệ Trạch.