Edit: Diệp Lưu Cát
"Cô..."
Tô Ngọc Liên hung dữ, chỉ muốn lao tới cào vào khuôn mặt xinh đẹp của Thần Ngàn Ấm.
Mà Thần Ngàn Ấm vẫn thản nhiên ngồi ở ghế, khóe môi nhếch lên như đang cười.
Không khí trong phòng dần trở nên căng thẳng, yên lặng đến đáng sợ.
Khoảng một phút sau, Tô Ngọc Liên miễn cưỡng lên tiếng:"Tôi có thể xóa tất cả bài đăng, nhưng tôi sẽ không giải thích chuyện này."
"Không được!"
Thần Ngàn Ấm không chút do dự từ chối.
Lời nói của cô khiến Tô Ngọc Liên càng tức giận hét lớn:"Đứa con gái chết tiệt! Không cần ép người quá đáng, tôi là mẹ cô đó."
"Haha..."
Thần Ngàn Ấm nhịn không được cười nhạo một tiếng.
Bây giờ, bà mới nhớ tới bà là mẹ cô? Âm mưu hãm hại cô, lên mạng làm xấu danh dự cô. Tình mẹ con này, quả thực cô không dám nhận.
Tô Ngọc Liên bình tĩnh lại, giọng dịu dàng:"Tuy rằng, mẹ không phải người sinh ra con, nhưng mẹ cũng đã một tay nuôi lớn con suốt 20 năm qua, con không thể lấy oán trả ơn được. Con làm như vậy, nhất định sẽ gặp báo ứng."
Sắc mặt Thần Ngàn Ấm dần thay đổi, nắm chặt tay:"Nếu tôi phải chịu báo ứng, Thần phu nhân cũng không thể tránh khỏi."
"Cô..."
"Xóa bài viết, triệu tập ký giả giải thích rõ. Đây là yêu cầu duy nhất của tôi."
"...Được rồi, tôi đồng ý."
Thấy Thần Ngàn Ấm không chịu thay đổi ý định, Tô Ngọc Liên chỉ có thể cắn răng đồng ý, trong lòng thù hận tăng lên gấp bội.
Tô Ngọc Liên tức giận kéo mạnh ghế rời đi. Lúc này, trong phòng chỉ còn một mình Thần Ngàn Ấm.
Tay cầm chén trà nóng, nhưng lòng cô lại lạnh như băng.
Thần Ngàn Ấm ngồi trong phòng rất lâu, lúc cô ra khỏi quán trà, trời cũng đã dần tối.
Cô lấy điện thoại gọi cho Âu Bạch, vừa định bấm số, liền thấy chiếc xe Bentley quen thuộc dừng trước mặt.
Mở cửa xe ngồi bên cạnh ghế lái, cô vừa thắt dây an toàn, vừa mỉm cười nói:"Thật xin lỗi, Âu Bạch. Để anh chờ tôi lâu như vậy."
"..."
Âu Bạch không trả lời.
Thần Ngàn Ấm chớp mắt, thầm nghĩ, tại sao Âu Bạch lại im lặng như vậy. Cô tò mò, quay đầu nhìn, vô cùng sửng sốt:"Chú...chú?"
Là Mộ Diễn Đình!
Anh không phải đang ở Bắc Kinh sao?
"Ừ."
Mộ Diễn Đình mỉm cười, giọng có phần lúng túng.
Thần Ngàn Ấm chăm chú nhìn anh, vẫn không dám tin:"Chú về lúc nào?"
"Buổi chiều, vừa kịp lúc đón cháu."
Mộ Diễn Đình nhàn nhạt trả lời.
Lời nói của anh khiến cô vô cùng cảm động:"Chú đối với cháu thật tốt."
"Đối với cháu tốt, thật sao?"
Mộ Diễn Đình nhướn mày hỏi lại.
Thần Ngàn Ấm ngây ngốc một lúc, mới mỉm cười ngọt ngào nói:"Cháu cũng sẽ đối xử với chú thật tốt."
Cô nói xong, tự nguyện yêu cầu:"Bữa tối, cháu nấu cơm được không?"
Mộ Diễn Đình bất ngờ, liếc nhìn cô:"Cháu biết nấu cơm?"
Thần Ngàn Ấm tràn đầy tự tin trả lời:"Đương nhiên, chuyện này không khó."
"Vậy, chúng ta đi siêu thị trước."
Mộ Diễn Đình không khỏi mỉm cười, nhanh chóng khởi động xe.
Anh vừa lái xe, vừa hỏi:"Buổi chiều nói chuyện với Tô Ngọc Liên tốt không?"
Ánh mắt Thần Ngàn Ấm lóe lên tia đau đớn, nhẹ nhàng trả lời:"Dạ, rất tốt, bà ấy đồng ý xóa tất cả bài viết và triệu tập ký giả để giải thích rõ chuyện này."
Nói đến đây, cô dừng lại, có chút tò mò nhìn về phía Mộ Diễn Đình:"Đúng rồi, chú không phải nói sẽ ở Bắc Kinh một thời gian sao? Tại sao lại về sớm như vậy?"