Edit: Diệp Lưu Cát
Giọng nói nhẹ nhàng của cô vang lên bên tai, Mộ Diễn Đình không thể kiểm soát bản thân, nắm chặt tay lái xe:"Chú để quên một số tài liệu quan trọng ở đây nên phải quay lại lấy."
"Thì ra là thế."
Thần Ngàn Ấm hiểu được gật đầu, không để ý ánh mắt mập mờ của anh.
"Vậy sáng mai chú lại đi sao?"
Cô cố gắng che dấu thất vọng trong lòng.
Mộ Diễn Đình "ừm" một tiếng, không trả lời lại.
Chiếc xe đi thẳng về phía trước, rất nhanh đến siêu thị.
Hôm nay không phải cuối tuần, siêu thị rất ít người, có thể thoải mái đi vào.
Mộ Diễn Đình đẩy xe đẩy theo sau Thần Ngàn Ấm, nhìn cô vui vẻ chọn từng món đồ, ánh mắt anh không khỏi lóe lên vài tia dịu dàng.
Thần Ngàn Ấm cẩn thận chọn từng thứ một, lại nhớ hai ngày nữa bà dì sẽ tới. Cô xấu hổ, quay lại nói với Mộ Diễn Đình:"Chú, cháu phải lên tầng hai một chút. Chú ở đây đợi được không?"
Mộ Diễn Đình định trả lời thì điện thoại vang lên. Thần Ngàn Ấm thấy thế, nhanh chóng chạy đi.
Cô bé này thật là...
Anh nhìn theo bóng lưng của cô, chậm rãi lấy điện thoại ra nghe, còn chưa kịp nói, bên kia đã truyền tới giọng nói vui vẻ:"Anh, em đợi ở chỗ cũ nhé."
Hắn là một trong những người anh em tốt của Mộ Diễn Đình, Hạ Liên Tôn.
Mộ Diễn Đình nhíu mày:"Anh đang ở A thị."
"Cái gì? Ở A thị?"
Hạ Liên Tôn không nghĩ lúc này anh ở A thị, giọng nói có chút kinh ngạc:"Hôm qua, không phải anh đã trở về Bắc Kinh sao?"
"Đúng."
"Hôm nay, anh Lục về nước. Trước khi về, anh ấy còn nói chúng ta ra đón. Anh như thế nào..."
Mộ Diễn Đình cắn môi, giật mình nhớ tới việc này:"Không sao. Lần sau có thể gặp."
Hạ Liên Tôn nhịn không được phản đối:"Diễn Đình, anh hai ba ngày lại trở về A thị, có chuyện gì quan trọng sao? Anh còn không cho chúng em đi theo nữa, hay là anh có bạn gái ở đó?"
"..."
Dù Mộ Diễn Đinh bình tĩnh như thế nào, vẫn bị hai chữ "bạn gái" làm cho ngây người.
"Này, Mộ Diễn Đình, anh có nghe em nói không?"
"Không có chuyện gì khác, anh tắt máy đây."
"Hả! Em còn..."
"Tút...tút.."
Tắt điện thoại, Mộ Diễn Đình chuẩn bị lên tầng hai tìm Thần Ngàn Ấm, thì đã thấy cô cầm một túi mua sắm, cười tủm tỉm đi xuống.
"Chú, chúng ta đi thanh toán."
"Được."
Mộ Diễn Đình gật đầu, ánh mắt nghi ngờ nhìn vào túi mua sắm trong tay cô. Qua vài giây, mới đoán được là thứ gì đó của con gái, nhìn thái độ giấu diếm của cô, anh cũng coi như không thấy.
Thanh toán xong, Mộ Diễn Đình xách một đống đồ nặng trịch, còn Thần Ngàn Ấm chỉ việc nhẹ nhàng xách túi kia. Hai người vui vẻ bước ra khỏi siêu thị.
Về đến nhà, Thần Ngàn Ấm xách túi đồ của cô chạy nhanh về phòng. Khi ra ngoài, đã thấy Mộ Diễn Đình cất tất cả vào trong tủ lạnh.
Thấy anh đứng ở trước bàn bếp, Thần Ngàn Ấm buộc tóc, đi đến bên cạnh, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi anh:"Chú muốn ăn gì?"
Cô mỉm cười rạng rỡ, lông mày cong lên giống như thiên thần, khiến Mộ Diễn Đình không kìm lòng, giọng khàn khàn nói:"Ăn gì cũng được."
"Vậy, để cháu tự nấu."
Thần Ngàn Ấm nói xong, liền lấy tạp dề mặc vào, bắt đầu công việc.
Nhìn động tác thành thạo của cô, một chút đều không giống đại tiểu thư từng được nuông chiều. Trong lòng Mộ Diễn Đình dâng lên cảm xúc mất mác, thực sự anh chưa hiểu rõ cô.