Edit: Diệp Lưu Cát
Thấy anh vẫn cầm tay mình, Thần Ngàn Ấm không khỏi nói lại:" Nam nữ thụ thụ bất thân, các hạ còn không mau buông tay?"
Mộ Diễn Đình:"..."
Cô bé này diễn tới nghiện rồi sao?
Anh nhướn mày, cố ý trêu ghẹo:"Nếu không buông thì sao?"
Thần Ngàn Ấm nghịch ngợm nháy mắt mấy cái:"Không buông? Vậy cứ cầm lấy thôi."
Mộ Diễn Đình:"..."
Được rồi, cô thắng.
Bởi vì sự ầm ĩ của cô nên cảm giác khó chịu trong anh dần biến mất một cách kỳ diệu.
Anh đơn giản buông ra, lại đưa tay sờ mái tóc rối bù của cô, vẻ mặt mỉm cười lộ ra vài tia ôn nhu:"Đi ngủ, sáng sớm ngày mai dậy chạy bộ."
Đột nhiên lòng ngực Thần Ngàn Ấm nhảy dựng:"Vừa tới Bắc Kinh đã phải chạy bộ sao? Cháu có thể nghỉ ngơi vài ngày không?"
"Không thể."
Anh nói xong xoay người vào phòng.
Thần Ngàn Ấm cắn môi, vội vàng đuổi theo:"Chú à, chúng ta thương lượng một chút đi. Có thể chạy bộ, nhưng cháu không dậy được sớm."
Giọng anh làm bộ rất thương lượng:"Mấy giờ cháu muốn rời giường?"
"Thức dậy tự nhiên."
Thần Ngàn Ấm cò kè mặc cả.
Mộ Diễn Đình liếc mắt nhìn cô một cái, có chút đăm chiêu hỏi:"Thức dậy tự nhiên là gì?"
"Tất nhiên là thức dậy mà không cần đồng hồ báo thức."
"Được."
Mộ Diễn Đình sẵn sàng đồng ý.
Không cần đồng hồ báo thức sao?
Anh cũng không có ý định dùng đồng hồ báo thức.
"Haha, vậy là giao dịch thành công."
Thần Ngàn Ấm cười tươi như hoa, không biết chính mình đang rơi vào âm mưu của người nào đó.
Mộ Diễn Đình lấy quần áo đi tắm rửa, Thần Ngàn Ấm thừa dịp trèo lên giường.
Một lần nữa ngủ chung giường với anh, cô vốn nghĩ sẽ lo lắng không ngủ được, ai ngờ vừa nằm xuống liền chìm vào giấc ngủ.
Mộ Diễn Đình tắm rửa xong đi ra, thấy cô cuộn chăn ngủ say như chiếc bánh trung, anh cắn cắn môi, đột nhiên có chút hâm mộ kỹ năng ngủ này của cô.
Hôm sau, Thần Ngàn Ấm còn đang đắm chìm giữa mộng đẹp, đã bị bàn tay thon dài đánh thức, đối phương vừa véo má cô, vừa gọi ầm ĩ:"Heo con, mau rời giường. Heo con..."
Ai là heo con?
Trời ạ, thật đáng ghét.
Âm thanh vo ve vo ve, như những chú ruồi, ồn ào muốn chết.
Mặc kệ mặc kệ, tiếp tục ngủ.
Vì thế, mí mắt cô một chút không mở, ngược lại nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Mộ Diễn Đình không khỏi bật cười.
Nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đã hơn 7 giờ, anh quyết định sử dụng cách này:"Muộn thi rồi."
Lời nói của anh khiến cô đang ngủ mơ mơ màng màng bật người dậy đứng lên giường:"A, muộn thi gì?"
"À..."
"Chú!"
Nghe được tiếng cười lớn, cuối cùng Thần Ngàn Ấm cũng ý thức được chính mình bị đùa giỡn.
Cô ôm gối đầu, tức giận liếc mắt nhìn Mộ Diễn Đình:"Chú đáng ghét, sao có thể dùng cách này đánh thức cháu? Đây không phải thức dậy tự nhiên... Cháu ghét chú..."
"Chú không dùng đồng hồ báo thức gọi cháu."
"Chú... chú quả thực rất gian trá, hừ."
Vẻ mặt Thần Ngàn Ấm ai oán, nhìn người đang cười vui vẻ, chỉ muốn lao tới cắn một miếng.
Trong lòng không cam chịu rời giường rửa mặt, sau 10 phút cô xuống tầng, bất ngờ phát hiện, cô và anh cùng mặc đồ thể thao giống nhau.
Đây có tính là đồ đôi không?
Haha.
Đột nhiên, tâm trạng so với lúc ngủ dậy tốt hơn nhiều.
Chạy 200 mét thôi không sao.
Nhưng mà cô quá lạc quan rồi, bởi vì với tính cách kiên cường của Mộ Diễn Đình, sao có thể chỉ để cô chạy 200 mét?
Biệt thự gần hồ nhân tạo, hai người đi đến bên hồ, Mộ Diễn Đình nói:"Một vòng quanh hồ là 1,2km, nhiệm vụ của cháu hôm nay là chạy 2 vòng."