Edit: Diệp Lưu Cát
Sau khi chạy bộ về, Mộ Diễn Đình cùng Thần Ngàn Ấm ăn xong bữa sáng rồi mới tới công ty.
"Ở nhà ngoan, đừng chạy loạn."
Trước khi rời nhà, anh cẩn thận dặn dò.
Mặc dù, anh tin rằng ba sẽ không ra tay với cô trong khoảng thời gian ngắn này, nhưng cũng không dám phớt lờ, cho nên ở trong nhà vẫn là an toàn nhất.
Thần Ngàn Ấm không biết điều Mộ Diễn Đình lo lắng, tất nhiên, cô cũng không nghĩ muốn ra ngoài, vì thế sẵn sàng đồng ý.
Còn vài ngày nữa sẽ phải tới Đại học Bắc Kinh thi, nên chuẩn bị tốt dù cô đã tính trước.
_______
Mộ Diễn Đình vừa đến phòng làm việc, còn chưa bắt đầu xử lý công việc, khuôn mặt bình tĩnh của Mộ Khiếm Hoa đã lao tới, theo sau bà là thư ký Tần.
"Xin lỗi giám đốc, bà ấy nói muốn gặp giám đốc, tôi không thể ngăn cản được."
Biết mình không thông báo, để cho Mộ Khiếm Hoa tự ý vào cửa, trong lòng thư ký Tần lo lắng không yên.
Mộ Diễn Đình lạnh lùng liếc nhìn cô một cái:"Đi ra ngoài."
"Vâng."
Được lệnh của Mộ Diễn Đình, thư ký Tần vội vàng cúi người, như con thỏ nhanh rời đi.
Phòng làm việc lớn như vậy, chỉ còn hai chị em bọn họ.
Mộ Khiếm Hoa chủ động đi đến trước bàn, thái độ gây sự:"Ba muốn Duệ Trạch tới Châu Phi, chuyện này do em gây ra, em phải giải quyết."
Mộ Duệ Trạch đến Châu Phi?
Mộ Diễn Đình nhíu mi, đáy mắt lóe lên vài tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền hiểu được suy nghĩ của Mộ Xuyến Hải, ông là sợ Mộ Duệ Trạch ở lại Bắc Kinh gây nhiều rắc rối? Dù sao đối với Mộ Xuyến Hải, danh dự của Mộ gia quan trọng hơn bất kì thứ gì.
Tất nhiên, ở trước mặt Mộ Khiếm Hoa anh sẽ không để lộ ra manh mối, nên giọng lạnh lùng nói:"Em không liên quan đến việc này, chị tìm nhầm người rồi."
"Tại sao lại không liên quan?"
Mộ Khiếm Hoa khẽ cắn môi, bị anh từ chối ngực tức đến phát đau:"Nếu không phải do em ngăn cản Duệ Trạch cưới Ngàn Ấm, thì ba cũng không vì vậy mà hủy bỏ hôn ước với Thần gia, thậm chí còn muốn Duệ Trạch đi đày tới Châu Phi."
Dù không biết Mộ Diễn Đình đã nói gì với Mộ Xuyến Hải, nhưng điều Mộ Khiếm Hoa tức giận nhất đó là thái độ ủng hộ Mộ Diễn Đình của ba.
Đều là con của ông, tại sao con trai là báu vật, còn con gái là cây cỏ?
Không, so với con trai Mộ Diễn Đình, dù bà có là con gái lớn của Mộ gia thì ước chừng cây cỏ cũng không đáng. Về phần con trai Mộ Duệ Trạch của bà, lại càng không có địa vị...
Càng nghĩ, Mộ Khiếm Hoa càng hận Mộ Diễn Đình, đáy lòng sớm không có một chút tình chị em. Có lẽ chưa bao giờ có tình chị nào cả, dù sao Mộ Diễn Đình vừa sinh ra, đã phá vỡ con đường thừa kế Mộ gia của bà, cho nên bà ghét anh còn không kịp, tình cảm ở đâu?
Đối mặt với cơn giận đùng đùng của Mộ Khiếm Hoa, Mộ Diễn Đình chớp mắt, lạnh lùng lên tiếng:"Nếu chị không vừa lòng với quyết định của ba, thì hãy về tìm ông ấy. Em không thể giúp gì trong chuyện này."
"Em..."
Mộ Khiếm Hoa chán nản, bà hít thở sâu trong lòng cố nén căm hận, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt trắng bệch, nhịn không được nhìn về phía anh:"Em nhiều lần ngăn cản Duệ Trạch cưới Ngàn Ấm là vì em thích con bé sao? Ba tuyệt đối không để hai người sống chung một chỗ, nên từ bỏ ý định đi."
"..."
Trong lòng Mộ Diễn Đình hơi kích động, khuôn mặt tuấn tú lại bình tĩnh:"Mười giờ, chị phụ trách đón tiếp đại biểu công ty Châu Âu tới thăm Mộ thị, tại thời điểm quan trọng này, chị nhất định muốn tranh luận về chuyện này?"
"Em..."
Sau khi được nhắc nhở, cuối cùng Mộ Khiếm Hoa cũng nhớ tới việc quan trọng, nâng cổ tay xem đồng hồ, 9:50 phút thời gian không còn nhiều, bà đành tạm thời từ bỏ.