Edit: Diệp Lưu Cát
Thần Tâm Ngữ còn đang mơ mộng nhờ Mộ Duệ Trạch giúp đỡ để được vào Đại học C, ai ngờ, không quá vài ngày, Thần gia nhận được thư từ Bắc Kinh chuyển tới.
Tô Ngọc Liên vừa thấy Mộ Duệ Trạch muốn hủy bỏ hôn ước với Thần Tâm Ngữ, tức giận đến mặt đều tái:"Ba, tại sao Mộ gia có thể nói mà không làm như vậy? Quả thực khinh người quá đáng."
Sắc mặt của Thần Vệ Tùng cũng không tốt hơn chút nào, nhưng ông hiểu rõ tập đoàn Thần gia không đủ sức để chống lại Mộ thị, chỉ có thể miễn cưỡng nén tức giận vào trong lòng, lạnh giọng nhắc nhở Tô Ngọc Liên:" Được rồi, còn chưa đủ mất mặt sao? Hôn sự hủy bỏ thì hủy bỏ, Tâm Ngữ không phải chỉ có thể bước vào Mộ gia."
"Nhưng..."
Tô Ngọc Liên còn muốn nói gì đó, lại bị ông cắt ngang:"Không có nhưng."
Dứt lời, ông nhìn về phía Thần Tâm Ngữ đang thất hồn lạc phách, trong nháy mắt giọng dịu dàng vài phần:"Tâm Ngữ à, Mộ Duệ Trạch ở Mộ gia không có nhiều chức quyền, cháu gả cho thằng bé, về sau nhất định cũng không hạnh phúc. Dù sao cháu còn trẻ, sẽ còn nhiều người khác cho cháu chọn. Ông nội sẽ giúp cháu sắp xếp chuyện này, vì thế không cần đau lòng được không?"
"Ông nội, cháu..."
Thần Tâm Ngữ cắn cắn môi, phải mất rất nhiều sức lực mới thốt ra một câu:"Cháu biết rồi ạ."
Nói xong, cô nhịn không được hung hăng siết chặt lòng bàn tay, mặc ý để móng tay đâm sâu vào da thịt.
Mộ gia, Mộ Duệ Trạch, Mộ Diễn Đình, Thần Ngàn Ấm...
Bọ họ dám làm cô tổn thương lớn như vậy, cô thề một ngày nào đó, cô nhất định phải khiến bọn họ trả giá đau đớn gấp bội.
_______
Thần Ngàn Ấm không biết việc Mộ gia hủy bỏ hôn ước, mấy ngày nay, cô dành hết tâm huyết để chuẩn bị cho kỳ thi, cả người tràn đầy ý chí chiến đấu. Ngay cả thói quen chạy 2,4km mỗi ngày cũng hoàn thành xuất sắc, khiến Mộ Diễn Đình vô cùng hài lòng.
Thứ hai tuần tới là ngày thi, hôm nay đã là thứ sáu, sau khi chạy bộ xong, Mộ Diễn Đình nhìn Thần Ngàn Ấm nói:"Có muốn tới Đại học Bắc Kinh tham quan một chút không?"
Thần Ngàn Ấm nghe vậy, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, lập tức gật đầu:"Đương nhiên cháu muốn, nằm mơ đều muốn."
Mặc dù sống gần Đại học Bắc Kinh, nhưng đây là trường đại học nổi tiếng trong nước, thậm chí cả thế giới, nên quản lý rất nghiêm ngặt, họ không cho phép bất kì ai tới vào ngày cuối tuần, đặc biệt hiện tại còn là kỳ nghỉ hè, ngay cả học sinh trường cũng không được vào trong.
Thần Ngàn Ấm không nghĩ tới anh muốn đưa cô đi tham quan một chút, điều này có thể không làm cho người ta vui vẻ sao?
Trong lời nói của Thần Ngàn Ấm tràn ngập vui mừng, cũng khiến tâm trạng Mộ Diễn Đình tốt hơn:"Vậy ăn xong bữa sáng chú cùng cháu đi."
"Vâng, cảm ơn chú."
Ăn xong bữa sáng, Mộ Diễn Đình lấy ôtô đưa cô tới trường Đại học Bắc Kinh.
Chưa đầy mười phút lái xe, chiếc Bentley màu xám bạc đã đến cổng trường.
Bảo vệ nhìn vào biển số xe của Mộ Diễn Đình, ngay cả hỏi cũng không dám, trực tiếp cho đi.
Thần Ngàn Ấm ngồi ở bên cạnh ghế lái, thấy xe không bị ngăn cản một đường tiến vào trường, cô nhịn không được nhướn mày trêu chọc:"Xem ra, ở Bắc Kinh này không chỗ nào là chú không thể qua."
Mộ Diễn Đình quay đầu sang nhìn khuôn mặt của cô một cái, giọng đăm chiêu nói:"Có."
Ví dụ như trái tim của cô.
"Hả? Là sao ạ?"
Thần Ngàn Ấm chớp mắt, vẻ mặt tò mò.
Mộ Diễn Đình không trả lời, anh tao nhã chuyển vòng tay lái, dừng xe lại.
Lúc này, Thần Ngàn Ấm mới phát hiện, hóa ra tới bãi đỗ xe.
Nhìn xung quanh trường Đại học Bắc Kinh, cô hoàn toàn quên đi cuộc đối thoại vừa rồi, vui vẻ cởi dây an toàn.
Mộ Diễn Đình thấy thế, không khỏi nắm chặt tay lái.
Sớm hay muộn cũng có một ngày, anh sẽ mang người đang chiếm giữ trái tim cô biến mất, sau đó đặt mình vào...