Đúng như cô nghĩ, vụ việc cô bị thương trong đoàn làm phim đã nhanh chóng chiếm trọn mạng xã hội.Hiện tại vẫn chưa tìm ra hung thủ, những trang mạng cô sử dụng gần như muốn nổ tung, hai luồng bình luận ập đến.
Không hiểu tại sao, cô là người bị hại mà vẫn có người mắng cô?****Thiên Vương – Tính tạo drama để nổi tiếng chứ gìTiểu muội muội – Đúng là lúc trước tôi có thích cô ta, nhưng hại bản thân để tạo drama thì không ưng nổiDT – Đồng ý với các ở trên kia, người mới thì ai hại, chỉ có cô ta tự hại thôiTáo ngọt – Xinh mà ác, thôi, xin phép bộ phim này của Hạ Lâm tôi không xem.*****Sau vài ngày dưỡng thương ở bệnh viện, cô phải đến đoàn phim để quay nốt những phân cảnh cuối.Đúng, bộ phim này sắp đóng máy, nhưng đương nhiên vụ việc của cô vẫn phải giải quyết rõ ràng.Người ta nói dấu đầu thì hở đuôi, sau khi xem lại camera giám sát và kiểm tra dấu vân tay.
Thì ngoài dấu tay cua cô và nhân viên đạo cụ.
Còn một người.
Huỳnh Cơ?- Em..thật sự không phải em, đạo diễn Lâm, cứu em với.Huỳnh Cơ bật khóc nức nở quỳ xuống, nhìn quầng thâm mắt của cô ta, có vẻ đã 2, 3 ngày không ngủ được.Hạ Lâm không nhìn cô ta, trì trệ việc đóng phim của mọi người, ông không đánh cô ta là may lắm rồi.
Huống gì còn làm hại đến người khác.- Anh Ngạn Nhiên, anh à, anh tin em đúng không.Huỳnh Cơ nắm lấy tay Ngạn Nhiên, trong ánh măt đầy vẻ thương tâm.
Cô đoán quả thật không sai mà, Huỳnh Cơ thích cậu nhóc không có liêm sỉ đó.
Chắc là vì thế mới trả thù cô.
Haizzz.Ngạn Nhiên lạnh lùng gạt tay Huỳnh Cơ ra, làm tỷ tỷ bị thương, cậu tát cho vài phát là đang nhẹ đấy.Mọi hy vọng trong Huỳnh Cơ vội lụy tàn, không một ai ra giúp đỡ cô.
Tại sao, tại sao chứ.
Huỳnh Cơ bật cười lớn, mặc kệ những ánh mắt khinh bỉ kia đang đổ dồn lên mình.- Đúng, là tôi làm đấy, thì sao nào, Thiên Tuyết, tôi ghét cô, tôi hận cô.
Huỳnh Cơ như con thú xổng chuồng mà vồ lấy cô.
Nước mắt cứ thế mà chảy ra.- Tôi biết.Cô không gạt tay Huỳnh Cơ ra, nhún vai nói, xời, chuyện này cô biết lâu rồi nhá.- Cô...!Được rồi, cô muốn gì? Huỳnh Cơ vội gạt nước mắt đi.
Trông đến là thê thảm.Cô nhìn về phía Hoàng anh, nhỏ giật mình thụt về phía sau một bước, cố né tránh ánh mắt cô.
Cô bật cười, đúng là bạn bè tốt có khác.
Nhẹ nâng cằm Huỳnh Cơ lên.- Hay tôi cho cô một nhát nhé.
Không đau đâu.Xung quanh im bặt, ai cũng không dám ho he nửa lời (giờ chỉ có nước xách váy chạy).
Ngạn Nhiên kinh sợ nhìn cô, hề hề, lúc trước chắc cô cũng phải nhịn cậu lắm rồi nhỉ.
A, cậu không muốn bị một nhát đâu.Nghĩ đến viễn cảnh đó, Ngạn Nhiên khẽ rùng mình.
Đúng là ác quỷ đội lốt thiên thần mà.- Cô…dám?- Đương nhiên là tôi..không dám rồi.
Cô nhún vai một cái rồi bước đi, để lại Huỳnh Cơ đang chết sững tại chỗ.- Nhưng là vì…mua nước rửa tay tốn tiền lắm.Cô quay đầu lại nháy mắt với Huỳnh Cơ một cái, Ngạn Nhiên phụt cười, ác thật._____Chuyện gì đến cũng sẽ đến, Huỳnh Cơ bị cộng đồng mạng phong sát, hình tượng cô gái thục nữ trước giờ công ty đứng sau Huỳnh Cơ sụp đổ hoàn toàn, mặc dù công ty đã cố gắng đè những trang báo xuống.
Nhưng kết quả vẫn vậy.Tuy nhiên trong cái rủi cũng có cái may, cô thu về được sự quan tâm lo lắng của khán giả.
Cũng vui đấy chứ._____ĐÔNG HẠ KHÔNG MÀU CHÍNH THỨC ĐÓNG MÁY.Trước khi đi quảng bá cho phim, quản lí có nhận cho cô một show giải trí ngoài trời, cô được nghỉ một tuần.
Mà show đó diễn ra trong 5 ngày, cô nghỉ ngơi 2 ngày.
Vừa đủ.Chương trình này cô cũng đã thấy trên tivi khá nhiều, chủ yếu là vận động, hầu hết là tự làm tất cả mọi thứ.Cũng vì vậy mà chương trình này được sự hưởng ứng của cộng đồng mạng, được thấy thần tượng của họ làm những công việc thường ngày.
Ai mà chẳng vui.Nhưng…mọi thứ đều nằm ngoài dự tính của cô.
Khách mời đợt này đều được giữ bí mật đến khi chia đội… Đúng thật là choáng ngợp.____- Được rồi, hôm nay chúng ta chia làm hai đội.Đội thứ nhất.
Lưu Vỹ, Ly Tuấn, Minh Anh, Hoàng TốngĐội thứ 2.
Thiên Tuyết, Ngạn Nhiên, Hạ Nhân và còn… Dương Thụy.Sóng lưng cô cứng đờ, rốt cuộc là cô vừa nghe cái quái gì vậy? Ai giải thích dùm cô với..