Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ Có Chút Ngọt Ngào


- Ủa, sao yên tĩnh vậy, hai đứa này động phòng gì kì.

Bà Hoa cố gắng ép sát tai vào cửa hết sức có thể, sao con trai bà yếu vậy, từ nãy chả nghe được một động tĩnh gì?Ông Minh bên cạnh cũng đến là chịu thua với tính trẻ con của bà, con dâu với con trai động phòng tự dưng bà lại bắt ông ra đây rình.

Chạm nhẹ vào vai bà- Hai đứa nó cũng đâu phải làm lần đầu, bà lo cái gì, đi về phòng, chúng ta..ngủ- Biến đi, biến đi.

Bà Hoa không thèm để lời của ông vào tai, trực tiếp đuổi ông đi, bà còn phải đang làm việc chính sự.

*cháu của bà chắc phải nhờ vào người bà già này rồi*Ông Minh cuối cùng cũng phải rình cùng bà, đợi đến khi bà ngủ gật ở bên cửa, ông mới cõng bà trở về phòngThế là sáng hôm sau, 2 ông bà mắt đều thâm như gấu trúc.- Ba, mẹ hai người làm sao vậy.- Không, không có gì.Anh và cô chẳng hiểu mô tê gì nhìn hai người, tối hôm qua, chẳng lẽ hai người này còn *mất ngủ* hơn cô và anh.Bà Hoa bực tức xẹt tia laze về phía con trai mình, khinh khỉnh nói một câu- Thỏ đã mang về hang thế mà bị vuột mất, đúng là ngu như heo.Anh nghe vậy thì có chút sặc, ý này là gì đây, khinh anh ấy hả, có trách thì cũng phải trách con dâu mẹ kìa, mệt quá lăn ra ngủ, con còn chưa kịp động vào một sợi tóc của cô ấy nữa.- Thỏ cứng đầu không chịu, cứ đợi thịt thỏ mềm rồi hẵng ăn.Cô nhìn hai người đối đáp nhau, thịt thỏ cái gì cơ, chẳng lẽ sắp mở bữa tiệc thịt nướng, nghĩ đến đây tâm trạng của cô tốt hẳn lên, vội ăn bữa sáng rồi đi làm.- Con đi làm trước đây.


Tạm biệt ba mẹ.

Vừa mới đi được ba bước thì anh đã lôi cô lại, đập một phát lên đầu khiến cô đau điếng.

Trợn tròn mắt nhìn anh.BốpBà Hoa đá anh một phát, kéo cô đứng phía sau mình.- Tao vả mày sấp mặt nghe Thụy, đánh con dâu là tao chặt tay đấy.Nói rồi bà Hoa đưa cô lên phòng mình, anh ngơ ngác nhìn theo vợ mình rồi lại nhìn ba.- Ba, con sai rồi ấy hả.- Ừ, mày sai rồi.

Nói rồi ông Minh cũng bỏ đi luôn, anh vò xù tóc thành một đống rơm, rốt cuộc thì ai mới là con ruột vậy a~- Con dâu, cái này cho con, tối rồi hãy mở nhé.

Bà Hoa dúi vào tay cô một hộp đồ.Cô định không nhận nhưng thấy vẻ mặt đáng yêu của bà lại không nỡ, thế là cô cầm hộp về phòng, rồi bỏ nó vào phòng tắm theo chỉ dẫn của bà Hoa.Cả buổi tối, cô cũng quên béng đi cái hộp kỳ lạ đó, cho tới khi…- Thiên Tuyết, em vào đây.Đang giải quyết đống công việc lúc trước chưa làm thì cô nghe thấy tieeensg gọi của anh từ phòng tắm vang ra, mới lật đật chạy vào trong.- Anh… aaaa.


Thiên Tuyết che mắt mình lại, cố gắng không để mắt mở ra, cảnh tượng trước mặt thật sự quá xuân sắc, cô suýt nữa bị chảy máu mũi rồi.

– Em..mở mắt ra cho anh.

Dương Thụy gợi cảm nhìn cô, giờ cô chẳng dám nhìn anh, cô sợ sẽ nhào vào lòng anh mất.

Hình ảnh anh tóc ướt, cơ thể trần chỉ quấn mỗi chiếc khăn thật sự quá quyến rũ.- Không, không, em không mở đâu.

Cô vẫn bịt chặt mắt, cuối cùng anh cũng phải bước lại gần mà lấy tay cô ra.- Em nhìn đi.

Thiên Tuyết hé mở mắt, nhìn về hướng nào đó cô lại đỏ mặt lên, nhắm tịt mắt lại- Em nhìn đi đâu vậy hả? Nhìn theo tay anh.

Cô chầm chậm mở mắt ra lần nữa, nhìn về phía tay anh đang chỉ, ôi mẹ ơi, cái thứ đó là gì vậy, khoan, cái hộp *Mẹ ơi mẹ giết con luôn đi*Mặt cô đỏ lên, định tính bài chuồn, thì đã bị anh giữu chặt vai, cô rùng mình một cái, quay lại cười hì hì.- Vợ, thì ra em thích cái này cơ đấy?- Không..không phải.Cô lắc đầu nguầy nguậy, định chuồn nhưng đã bị anh bế hẳn lên.- Vợ à, hôm qua thoát rồi, em nghĩ có thể thoát được ư?______Trong lúc đó ngoài cửa, có hai cặp vợ chồng nọ.- Đúng rồi, phải như vậy mới tốt.- Vợ à, em lại nghịch cái gì nữa vậy?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận