Trong lúc ăn cơm, Đồng Minh Dư luôn cảm thán về duyên phận tuyệt vời giữa mình và Hạ Phương.
“Nếu không nhờ em thì chị đã không được như ngày hôm nay, cũng không có mối quan hệ cô trò với Tử Lạc”, Đồng Minh Ngọc thở dài: “Đáng tiếc, chị nghe Tử Lạc nói em không còn chơi violin từ lâu rồi”.
Hạ Phương sờ mũi nói: “Ừm, mấy năm nay em khá bận rộn nên không còn muốn chơi cho vui nữa”.
Chơi… cho vui?
Đồng Minh Ngọc cảm thấy mình đã bị tổn thương hàng vạn lần.
Trong cuộc thi năm đó, Hạ Phương đã giành được vị trí quán quân với số điểm tuyệt đối!
Thành tích đó mà gọi là chơi cho vui?
Để người khác sống với được không?
“Vậy em có từng nghĩ đến việc tiếp tục chơi violin không?”, Đồng Minh Dư gắp một miếng thịt bỏ vào miệng rồi nhìn Hạ Phương đầy mong đợi, không hiểu sao cô ấy lại thấy thịt chẳng có vị gì.
“Còn tùy tâm trạng”, Hạ Phương trả lời rất rõ ràng, nhưng Đồng Minh Dư lại cảm thấy miếng thịt thơm trong miệng lại trở nên cứng khô khó nuốt!
Đau lòng quá, đau lòng quá.
Đồng Minh Dư đã kiên trì khổ luyện tập violin suốt ba mươi năm, đang suy nghĩ xem khi nào mình có thể đột phá.
Còn cô gái tài năng trước mặt lại nói với cô rằng bản thân có muốn chơi hay không còn tùy thuộc vào tâm trạng!
Ba chữ “chơi cho vui” đã đủ khiến cô ấy choáng váng rồi. Nếu tiếp tục nói nữa, Đồng Minh Dư sợ rằng trái tim mình sẽ vỡ vụ mất.
Trong bữa tối này, người ăn ngon miệng nhất là Chương Tử Lạc.
Buổi biểu diễn tối nay rất thành công, Chương Tử Lạc không chỉ nhận được lời khen từ Đồng Minh Dư mà còn mọi người xung quanh tán thưởng.
Tất cả những điều này khiến cô cảm thấy mọi nỗ lực của bản thân đều xứng đáng
Trong tương lai, cô sẽ chăm chỉ phấn đấu nhiều hơn nữa để đạt được kết quả tốt hơn.
Ăn xong cũng đã hơn mười một giờ tối.
Đồng Minh Dư có việc phải làm nên rời đi trước, còn mặt dày xin được tài khoản wechat của Hạ Phương trước khi rời đi.
Hạ Phương đang định đưa Chương Tử Lạc về nhà thì Ngụy Thung lại chào tạm biệt, nói mình có một người bạn đang say rượu ở gần đây, nên cô nhân tiện ghé qua đón người rồi cùng về.
“Chị, đây là xe của chị à?”, Chương Tử Lạc ngồi trong chiếc Maserati cao cấp sang trọng, vẻ mặt khó tin nhìn Hạ Phương.
Cô uể oải đáp: “Chị mượn”.
Xe là của Tư Thành, không phải của cô.
Chương Tử Lạc hâm mộ nói: “Em hiểu rồi, mà từ giờ chị sẽ ở lại Kinh Thành hay quay về Giang Lâm?”
“Ngày mai chị sẽ về”, thân thể của mẹ vẫn cần cô quay về tiếp tục điều trị.
Hơn nữa, Kinh Thành quá phức tạp, cô không muốn ở lại đây.
Chương Tử Lạc có chút thất vọng, “Vậy thì phải đợi đến kỳ nghỉ đông mới được gặp chị”.
Hạ Phương mỉm cười: “Cứ tận hưởng kỳ nghỉ đông đi.”
Chương Tử Lạc mỉm cười, gãi đầu nói: “Em từng làm việc trong kỳ nghỉ đông rồi. Năm nay đến Giang Lâm làm cũng được”.
Hạ Phương không nói gì nữa.
Trên đường đi Chương Tử Lạc say sưa kể chuyện phiếm, Hạ Phương yên lặng nghe, thỉnh thoảng gật đầu đồng ý.
Khi dừng xe lại trước cổng trường, Hạ Phương nhìn thấy Lương Hoan Hoan – người âm mưu hại Chương Tử Lạc – ở đằng xa. Cô ta lại đang đi cùng Hồ Băng Nhi từng bắt nạt Chương Tử Lạc.
Thấy thế, ánh mắt Hạ Phương tối sầm lại.
“Đám nhóc bắt nạt em khi trước sau này còn làm gì em không?”, Hạ Phương hỏi.
Vẻ mặt Chương Tử Lạc cứng đờ, khẽ lắc đầu: “Không có, bọn họ sợ em còn không hết, sao dám ức hiếp em chứ”.
Hạ Phương không kiềm được mà nhìn Tử Lạc thêm mấy lần, rồi đau lòng cúi đầu xuống.
“Cô nhóc mang nước cho em lúc chiều là bạn em à?”
“Chị đang nói Hoan Hoan hả? À, chúng em là bạn cùng lớp. Bạn ấy chơi violin rất hay, nhưng lần này vì số lượng tham gia có hạn nên bạn ấy không được chọn, phải đi làm hậu cần ở đó”, Chương Tử Lạc trả lời rất nghiêm túc.
Hạ Phương nói: “Đừng chơi với nó nữa”.
Chương Tử Lạc nghi ngờ hỏi lại: “Tại sao vậy ạ? Bạn ấy nói gì khiến chị không vui à?”
“Nếu vậy thì em thay mặt bạn ấy xin lỗi chị nhé. Hoan Hoan không phải người xấu đâu, chỉ là bạn ấy hơi vô tư thôi…”, Chương Tử Lạc sốt sắng giải thích.
Hạ Phương bình tĩnh nhìn Chương Tử Lạc, nhất thời không biết nên mắng cô ngốc hay khen cô ngây thơ nữa.
“Nó không làm gì chị cả. Nhưng cứ nghe chị dặn, không việc gì thì đừng tiếp xúc với nó. Nếu không người sẽ hối hận là em đó”, Hạ Phương vừa dứt lời liền nhìn thấy đám nhóc đó đã rời đi, nói tiếp: “Muộn rồi, em về sớm tắm rửa nghỉ ngơi đi”.
Chương Tử Lạc cắn môi rồi chậm rãi xuống xe. Một lúc sau mới nhìn Hạ Phương, nghiêm túc gật đầu: “Em hiểu rồi, chị! Em sẽ ghi nhớ”.
Hạ Phương phất phất tay, đóng cửa kính xe lại rồi đạp ga phóng đi thật nhanh.
Chương Tử Lạc nhìn theo bóng lưng của Hạ Phương, hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu suy nghĩ về lời cô nói.
Cô đột nhiên nghĩ tới ly nước mà Hạ Phương đã ngăn cô uống, chẳng lẽ là…?
Chắc hẳn do cô đã suy nghĩ nhiều rồi!
…
Khi Hạ Phương trở về biệt thự thì Tư Thành đã tắm xong, đang bận xem tài liệu.
Hạ Phương nhìn vào thư phòng thấy Tư Thành đang cúi đầu làm việc. Cô cũng không quấy rầy anh mà đi tắm trước.
Sau đó cô xuống lầu pha cho Tư Thành một tách cà phê rồi đưa vào thư phòng.
“Em về khi nào vậy?”, Tư Thành nghe thấy tiếng gõ cửa, ngẩng đầu liền nhìn thấy Hạ Phương trong bộ đồ ngủ đang từng bước tiến đến, trong tay còn cầm một tách cà phê.
Hạ Phương đặt cà phê trước bàn làm việc: “Nửa tiếng trước. Em thấy anh bận việc nên không làm phiền”.
Tư Thành mệt mỏi xoa xoa trán, nhấp một ngụm cà phê nóng rồi mỉm cười hài lòng: “Cà phê vợ anh pha quả nhiên rất đặc biệt”.
Hạ Phương: …
“Đặc biệt ở chỗ nào?”
“Có hương vị của tình yêu”, Tư Thành nở nụ cười yêu nghiệt, đặt cốc xuống rồi vòng tay ôm eo Hạ Phương, đầu tựa vào ngực cô.
Hạ Phương muốn từ chối nhưng Tư Thành lại nói: “Bận rộn cả một ngày, ngửi được mùi vợ là thư giãn ngay”.
Cô đang định đẩy anh ra nhưng nghe vậy thì không nỡ nữa.
Thôi cứ để anh lợi dụng một lúc…
“Gần đây có nhiều việc phải làm lắm à?”, để giảm bớt bầu không khí lúng túng, Hạ Phương tìm chủ đề để nói.
Tư Thành khẽ gật đầu: “Ừm, có một số dự án xảy ra vấn đề”.
Thực tế thì hầu hết các dự án đó đều ở Giang Lâm, còn một số ít ở nước ngoài.
Đáng ra anh phải mất thêm hai ngày nữa mới quay về Kinh Thành được, nhưng vì rất nhớ Hạ Phương nên anh đã thu xếp để quay về trước.
Đổi lại, sau khi trở về Tư Thành vẫn phải tiếp tục điều hành mọi thứ từ xa, việc này còn rắc rối và tốn thời gian hơn lúc có mặt trực tiếp.
Nhưng Tư Thành chưa bao giờ đề cập đến việc anh đã vất vả và mệt mỏi như thế nào.
Nhìn người đàn ông đang tựa vào ngực mình, Hạ Phương mới hiểu rõ rằng làm chức vụ cao không hề dễ dàng như người ngoài tưởng tượng, nhất là đối với những người có nhiều thân phận như Tư Thành, họ sẽ phải trả giá cao gấp mấy lần người bình thường…
“Em…”, em có thể giúp được gì không?
Hạ Phương còn chưa nói xong thì điện thoại của Tư Thành đã vang lên.
Anh miễn cưỡng buông Hạ Phương ra, vừa nhìn màn hình, sự lười biếng của anh lập tức biến thành u ám.
Anh ra hiệu với Hạ Phương, ấn nghe điện rồi đi đến ban công phía sau thư phòng.
“Anh Thành, hàng hóa chúng ta nhập về bị người của Charles chặn ở cửa sông Thành Giang. Thằng khốn đó…”
Trước khi cửa ban công bị đóng lại, Hạ Phương mơ hồ nghe được giọng nói khàn khàn phát ra từ đầu bên kia của điện thoại.
Charles?
Đó không phải là Charles mà cô quen đâu nhỉ..!?