Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Khoé miệng Hạ Phương hơi cong lên, trong đôi mắt trong veo sáng rực hiện lên nụ cười nhìn thấu tất cả, cô khẽ nói: “Cậu chủ nhỏ giấu kỹ thật đấy”.

Chẳng trách lúc trước cậu ta lại nói váy dạ hội cô mặc đẹp, còn nói muốn mời cô làm người mẫu…

Ha ha…

Sắc mặt Tần Túc thay đổi, cậu ta căng thẳng đứng dậy từ trên xe lăn: “Tôi… Cô Hạ nghe thấy gì rồi?”

Hạ Phương tiến tới đỡ cậu ta ngồi xuống: “Với sức khoẻ của cậu bây giờ không nên đứng dậy đâu”.

Sự dịu dàng quan tâm của Hạ Phương khiến Tần Túc càng lo lắng hơn.

Cậu ta nuốt nước miếng: “Chị đều nghe thấy rồi sao?”

Cậu ta ngẫm nghĩ, dường như mình cũng đâu có nói gì…

Có điều trước giờ Hạ Phương luôn rất thông minh, chỉ sợ cậu ta không nói gì, cô vẫn có thể nghe ra được.

Cậu ta cắn môi như một đứa bé làm sai chuyện, lo lắng bất an.

Hạ Phương cau mày: “Không nghe thấy gì cả, chỉ đoán được một chút thôi”.

Rõ ràng Hạ Phương đã nhìn thấu tất cả, nhưng lại cố ý trêu chọc, không vạch trần.

Tần Túc chớp mắt, cúi đầu nói: “Không phải tôi cố ý giấu chị, chỉ là chuyện này nói ra rất dài dòng, tôi…”

Hạ Phương bị dáng vẻ đáng yêu và uất ức của cậu ta chọc cười, nhướn mày nói: “Ồ? Cậu chủ nhỏ đang nói gì thế? Cậu giấu tôi cái gì?”

Khuôn mặt Tần Túc đỏ bừng cả lên, cậu ta rũ mắt, lông mi dài rung rung, khiến người ta không nhịn được muốn véo khuôn mặt trắng nõn của cậu ta một cái.

Nhưng nghĩ đến thân phận của mình, Hạ Phương vẫn nhịn lại.

Nếu không người ta cho rằng cô là gái già háo sắc, sau này cứ trốn tránh cô thì coi như xong.

Không thể làm hỏng hình tượng!

“Cô Hạ, lúc trước tôi… tôi không biết chị thích Can. Tôi cũng không cố ý muốn giấu giếm thân phận của mình, tôi không tiết lộ tin tức về mình với bên ngoài là vì tôi không biết mình có thể sống được bao lâu, tôi không muốn dính dáng gì đến thế giới này, chỉ cần có người thích thiết kế của tôi là tôi đã cảm động lắm rồi. Cho nên…”

Tần Túc nôn nóng giải thích, nói chuyện cũng nhanh hơn rất nhiều, dáng vẻ đó thật sự vô cùng đáng yêu.

Hạ Phương cũng không đành lòng tiếp tục trêu chọc cậu ta nữa, cô đang định nói gì đó thì Tần Túc lại nói.

“Tôi cũng không biết thiết kế của mình được yêu thích như vậy, thật ra thì tôi chưa từng chú ý đến những điều này… Nói thật, những năm qua tôi chỉ có trách nhiệm cung cấp bản thảo, chưa từng hỏi đến việc tiếp theo. Tôi chỉ biết bản thảo của tôi rất hợp gu công ty đối phương, mỗi năm đều bị giục đưa bản thảo mới. Nhưng chị biết đấy, sức khoẻ của tôi không cho phép tôi cung cấp bản thảo quá thường xuyên, cho nên cũng nghe theo lời đối phương, mỗi năm tôi chỉ cung cấp bản thảo một lần, nếu không được chấp nhận thì tôi sẽ không ký hợp đồng”.

Hạ Phương gật đầu, lời giải thích này thật sự không có chút sơ hở nào cả.

Dù có hơi khoe trình…

Tần Túc nói tiếp: “Ngoài ra, tất cả tiền thiết kế của tôi đều chuyển thẳng tới một cái quỹ, tôi chưa từng chú ý, cũng không biết những bản thảo kia có thể kiếm được bao nhiêu tiền. Nên tôi thật sự không biết thiết kế của tôi sẽ trở thành một mốt cao cấp… Mãi đến ngày nhìn thấy chị mặc váy do tôi thiết kế đến…”

Đây đã là vô cùng thể hiện luôn rồi!

Đương nhiên Hạ Phương cũng rất bất ngờ.

Cô luôn thấy tò mò Can lạnh lùng trong truyền thuyết là một người như thế nào.

Cậu ta có thể thiết kế váy vừa đẹp vừa đặc biệt như vậy, rốt cuộc nội tâm sẽ như thế nào?

Thậm chí Hạ Phương còn không đoán ra được cái tên này là nam hay nữ, còn không thể điều tra ra các thông tin liên quan đến cậu ta.

Không ngờ nhà thiết kế cao cấp trong truyền thuyết lại là một chàng trai còn nhỏ hơn cô mấy tuổi.

Quan trọng hơn là cô hoàn toàn không thể điều tra được tin tức của cậu ta, không phải vì cậu ta che giấu quá kỹ, mà là cậu ta chưa từng tiết lộ tin tức của mình với bất cứ ai.

“Cậu đừng nói với tôi là cậu nộp bản thảo cũng che giấu thân phận, tập đoàn Amphile hợp tác với cậu cũng không biết cậu là ai nhé?”, Hạ Phương nhướn mày, trong giọng nói mang theo mấy phần sắc bén.

Tần Túc gãi đầu: “Tôi là một người sắp chết, thậm chí còn không biết khi nào sẽ rời khỏi thế giới này. Lúc nhỏ ảnh hưởng bởi một trưởng bối, rất thích thiết kế, cho nên muốn làm chút gì đó cho thế giới này trong sinh mạng có hạn của mình, hoặc có thể nói là muốn để lại gì đó trên thế giới này… Cho nên tôi chưa từng tiết lộ bất cứ tin tức gì về mình”.

Dù sao ngay cả tiền nhuận bút cũng gửi tới quỹ từ thiện, mọi người chỉ biết đó là tiền quyên góp của Can, không ai hỏi Can rốt cuộc tên họ là gì, vì có hỏi cũng không ai biết được.

Còn tập đoàn Amphile, bọn họ từng có ý định điều tra Tần Túc, nhưng sinh ra ở nhà họ Tần, từ nhỏ cậu ta đã được bảo vệ kỹ càng, muốn điều tra ra tin tức của cậu ta cũng không phải chuyện dễ dàng.

Amphile không muốn mất đi một nhà thiết kế giỏi như Tần Túc, đương nhiên cũng sẽ không điều tra quá nhiều về cậu ta.

Hơn nữa Tần Túc không có yêu cầu gì về tiền thiết kế và phí bản quyền, khiến Amphile tiết kiệm được một khoản lớn.

Thậm chí Hạ Phương còn nghĩ, rốt cuộc Amphile có trả chi phí cho Tần Túc theo tiêu chuẩn cơ bản không, nếu không thì biết bao nhiêu tác phẩm cao cấp của Tần Túc những năm qua có được nhiều lợi nhuận như thế, e rằng cuối cùng đều bị tư bản nuốt hết.

“Cậu bé, tôi rất muốn biết vì sao cậu lại lựa chọn Amphile”, Hạ Phương khẽ thở dài, sao LM của cô lại không thể lọt vào mắt cậu ta chứ?

Vì cô không xứng đáng sao?

Nói đi cũng phải nói lại, trước khi Can nổi tiếng, dù Amphile đã đưa ra thị trường nhưng nó chỉ là một thương hiệu nhỏ. So ra thì LM đã trở thành thương hiệu lớn từ lâu…

Tần Túc hơi ngượng ngùng nhìn Hạ Phương: “Sao vậy? Chị và tập đoàn Amphile có bất hoà gì sao?”

Hạ Phương nhướn mày, không tính là bất hoà, chỉ là đều làm cái ngành này, Amphile mượn thiết kế độc đáo của Can chèn ép cô không ít.

Tính toán thì thiết kế của Hạ Phương trên thế giới nổi tiếng hơn của Can, lượng tiêu thụ và mức tiêu thụ cũng bỏ xa tập đoàn Amphile mấy con phố.

Nhưng Can vĩ đại của nhà người ta chỉ ra một kiểu một năm.

Hơn nữa còn là váy dạ hội.

Sản phẩm thường đắt vì hiếm, ít nhiều gì cũng khiến nó trở nên sang trọng, cao cấp hơn một chút.

Hạ Phương cũng có thiết kế váy dạ hội, không thua kém gì Can, phong cách cũng khác nhau, trước đây mỗi khi bán váy dạ hội đều gần như bán sạch, cháy hàng toàn cầu, một cái váy cũng khó mua.

Hạ Phương không đặt nặng sự hiếm có như tập đoàn Amphile mà rất thoải mái sản xuất nhiều một chút, thoả mãn như cầu của không ít người hâm mộ.

Nhưng hành động này lại khiến tập đoàn Amphile cho rằng LM cố ý cướp thị trường, thiết kế không bằng Can, chỉ có thể thông qua việc tăng số lượng đơn đặt hàng tạo ra cuộc chiến tiêu thụ. Nhưng lượng tiêu thụ có lớn đến mấy chẳng phải cũng không thể sánh bằng địa vị của bọn họ trong giới lễ phục sao?

Lúc đó tổng phụ trách toàn cầu của LM bị Amphile chọc giận suýt nổ phổi, còn tuyên bố muốn tiêu diệt Amphile như bóp chết một con kiến.

Cuối cùng nhờ có Hạ Phương ngăn cản, nếu không…

Hạ Phương chưa từng sợ việc so đấu kỹ thuật với bất cứ ai, cô thừa nhận thiết kế của Can rất đẹp, cũng thật lòng thích nó, nhưng mà…

Cách làm của tập đoàn Amphile thật sự khiến người ta khó chịu.

Nhưng hành động của Amphile không có nghĩa là lập trường của Can, đúng không?

Hạ Phương luôn tin rằng một người có thể tạo ra bản thiết kế đơn giản, cao cấp như thế chắc chắn không phải một người xấu, người nào có lòng dạ xảo trá, ác độc đa đoan không thể nào tạo ra một bản thiết kế xinh đẹp như thế được.

Sự thật chứng minh cô đã đúng.

Nhìn chàng trai đang tỏ vẻ uất ức trước mặt, cậu ta có thể có ý đồ xấu xa gì được?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui